Đến tết mỗi nhà đều có không ít gạo nếp, nhà bọn họ cũng tích trữ mấy túi gạo nếp.
Nếu xuống tới thôn trại, ở cổng thôn có không ít trai tráng đang đập bánh dày, gạo nếp đã nấu chín, dùng cọc gỗ đập thành bánh dày, cũng có thể làm bánh tổ, Triển Ngải Bình không quá thích ăn bánh dày, vì thế trong nhà không cần nhiều lắm.
Gạo nếp của cô là dự định nấu một thùng cơm gạo nếp.
Triển Ngải Bình thích ăn cơm gạo nếp, nấu một thùng cơm gạo nếp to, trên cơm gạo nếp để lạp xưởng, lúc ăn múc một muỗng cơm gạo nếp trong suốt, trên phần cơm tẻ hơi bóng loáng bỏ thêm dưa chua, đậu đũa chua, củ cải cay, lại thêm đậu xanh giã nhuyễn và lạp xưởng lên trên, lại múc một muỗng cơm gạo nếp phủ lên, cứ như vậy dùng giấy dầu gói lại, ăn cực kỳ ngon.
Cơm gạo nếp phù hợp làm điểm tâm, hoặc là dùng làm cơm nắm, chỉ có điều gạo nếp ăn nhiều không tiêu, cuối cùng đành phải ăn ít một chút, bây giờ Triển Ngải Bình cũng không thể ăn nhiều dưa chua.
Ở đây nhiều tre, Cố Thịnh đã sớm luyện thành thạo tay nghề nấu cơm lam, trực tiếp dùng củi nấu, ở trong sân nhóm lên ngọn lửa đỏ hồng, bản lĩnh nấu cơm lam của Triển Ngải Bình không bằng anh, anh đốt lên liền chăm chú nhìn độ lửa.
Triển Ngải Bình xoa mũi, cơm lam không bàn về cái khác, chỉ riêng mùi vị đã rất thơm.
"Nhớ đi xay ít bột gạo nếp làm bánh trôi ăn."
Cố Thịnh gật đầu, anh lật ống trúc, "Vợ, em cho ngỗng ăn trước đi, một lát là chín rồi."
Triển Ngải Bình giơ tay ra hiệu với anh, xoay người đi cho ngỗng ăn. Vì ăn tết, Cố Thịnh tìm người trong thôn đổi một con ngỗng, chuẩn bị tết đến ăn ngỗng quay, cô ngửi mùi thơm của cơm lam, nhìn ngỗng quay, không, là ngỗng đang sống sờ sờ mà chảy nước miếng.
Cố Thịnh nấu cơm xong, anh đi xem đứa nhỏ, bảo Triển Ngải Bình an tâm ăn cơm trước. Một mình Triển Ngải Bình thổi phù phù ăn mấy miếng, cũng đút hai miếng cho anh, hai nhãi con ngửi thấy mùi thơm trong không khí cũng bắt đầu xao động.
Triển Ngải Bình cười nói: "Mẹ ăn trước rồi lại cho các con ăn."
Cố Thịnh nói: "Chờ đứa nhỏ lớn thêm chút là có thể cho ăn món khác."
Anh ôm lấy Tiểu Thang Viên thơm mùi sữa, cho cô bé ngồi ở trên đùi của mình, chơi với cô bé, một tay kia của Cố Thịnh thì ôm Oa Bao Nhục đầy đặn, bây giờ mặc dù hai đứa nhóc này rất nhỏ nhưng càng nhỏ càng thích được người lớn quan tâm.
Cố Thịnh ôm hai đứa chúng nó, thấy bọn chúng tò mò nhìn đối phương, còn cọ nhau.
Hai đứa bé cũng tốt, có thể làm bạn cho đỡ buồn.
Triển Ngải Bình: "Đến lúc đó chúng ta cho con ăn ít khoai tây bùn, đứa nào thích ăn thì đứa đó giống anh."
Cố Thịnh: "… Người mẹ xấu xa."
"Em nào có xấu, em rõ ràng là người mẹ thông minh."
Triển Ngải Bình dựa qua bên cạnh anh, còn cố ý cầm muỗng múc một miếng cơm trêu đứa nhỏ, hai đứa bé đúng như dự đoán bị hấp dẫn, Triển Ngải Bình lại không chút lưu tình đút vào trong miệng mình.
Cố Thịnh nói: "Nếu như chọc khóc thì tự em dỗ."
"Em dỗ thì em dỗ."
Triển Ngải Bình ăn cơm trước, đổi sang Cố Thịnh ăn, cô đút hai đứa nhỏ, nằm ở trên giường cũng buồn ngủ, "Anh Cố, anh dọn dẹp nhà cửa một chút đi."
Cố Thịnh nói: "Em đừng vội ngủ, tổn thương dạ dày, đợi lát nữa đi."
Triển Ngải Bình: "Được rồi, bây giờ anh còn chú ý hơn em."
"Ngày mai em trai em tới biểu diễn, em dẫn con cùng đi xem, bảo nó đến nhà chúng ta ăn một bữa cơm."
Cố Thịnh nói: "Có cần làm sủi cảo không?"
"Em trai em thích ăn sủi cảo."
Triển Ngải Bình nói: "Vậy thì gói mấy viên sủi cảo đi, nếu không thì cũng làm mấy viên sủi cảo trứng?"
"Để anh làm?"
Triển Ngải Bình cười nói: "Trừ anh ra, chúng ta cũng không có người khác."
Cố Thịnh: "..."
Triển Ngải Bình nói: "Trong nhân sủi cảo thêm ít cơm rang."
"Em còn thích bỏ mã thầy nữa."
"Lại gói mấy viên sủi cảo bắp ha?"
Cố Thịnh: "Em rốt cuộc muốn ăn nhân gì?"
"Bắp đi, em muốn ăn sủi cảo bắp."
Ngày ấy biểu diễn mừng tết, Triển Ngải Bình sửa soạn bản thân gọn gàng, cũng cho con ăn no, mang theo hai đứa nhóc ngồi ở trên khán đài của người thân, cô và Thẩm Lệ Thanh ngồi chung với nhau.
Thẩm Lệ Thanh lần lượt ôm Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên, "Hai nhóc con lại nặng rồi."
"Nhìn đứa nhỏ trắng trẻo non nớt này coi."
"Thật đáng yêu."
Triển Ngải Bình cùng trêu đứa nhỏ với cô ấy, màn biểu diễn của em trai cô ở hàng đầu, không bao lâu đã đến lượt vở kịch của Triển Minh Chiêu, Triển Ngải Bình không nghe rõ tên vở kịch của bọn họ, nhưng cô nhìn vở kịch trên sân khấu, biết em trai cô một thanh niên nông thôn tiên tiến.