Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 270 - Chương 270. Xuất Bản Sách 7

Chương 270. Xuất bản sách 7 Chương 270. Xuất bản sách 7

Diễn rất ra hình ra dạng, chính là biết nhập vai, về sau lại vô cùng tuyệt vời, cảm xúc của em trai cô còn rất nhập tâm, phối âm cũng dõng dạc, Triển Ngải Bình vỗ tay, nghĩ thầm em trai cô quả thật có chút thiên phú diễn xuất.

Triển Minh Chiêu xuống sân khấu, Triển Ngải Bình cũng không xem màn biểu diễn phía sau, Triển Minh Chiêu tìm thấy cô, còn mặc áo khoác ngắn, Triển Ngải Bình vừa thấy cậu thì cười: "Em trai, diễn rất tốt, tranh thủ đóng phim đi."

Triển Minh Chiêu lắc đầu một cái: "Em mới không đi, đóng kịch đã mệt phát sợ, cứ diễn đi diễn lại hết lần này đến lần khác."

Quay phim vậy còn không mệt chết.

Triển Ngải Bình nói: "Em ở trên sân khấu rất tỏa sáng."

"Chị, chị với anh rể mới thích hợp ở đoàn kịch, đừng làm bác sĩ nữa."

Triển Ngải Bình cười nói: "Chị em cũng sắp thành một nhà văn rồi, chị sắp xuất bản sách."

"Thật hả? Dựa vào truyện chị viết sao?"

Triển Ngải Bình nghiến răng nghiến lợi: "Đúng vậy, làm sao? Không lọt mắt hả? Thằng nhóc này khi còn bé dám trộm nhật ký của chị."

Triển Ngải Bình đá cậu một cái, "Em còn cầm đi chia sẻ với Cố Lão Ngũ."

"Bây giờ anh ấy là anh rể em, hai người còn phân anh với tôi cái gì?" Triển Minh Chiêu chậc chậc hai tiếng: "Lại nói cuốn nhật ký của chị viết toàn gì đâu không, cho em xem em cũng không muốn xem."

"Tất cả đều là chị gom cho đủ số chữ thôi."

Triển Ngải Bình: "..."

"Thực sự là kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, như chị vậy... mà cũng có thể xuất bản sách?"

Triển Ngải Bình vỗ vai cậu: "Thấu hiểu chuyện đời là tri thức, thông thạo nhân tình là văn chương, hiểu chưa nhóc?"

"Chị em thấy nhiều nên kiến thức rộng rãi."

Triển Ngải Bình dẫn em trai trở về nhà làm sủi cảo, chỉ là chuẩn bị nhân bánh, làm bột tỉnh, còn chưa bắt đầu gói, Triển Minh Chiêu vừa vặn đến gói sủi cảo.

Bọn họ gói một lúc, Cố Tương Nghi trở về, ba người ăn một nồi sủi cảo to trước, Cố Thịnh xem biểu diễn xong mới trở về.

Cuối cùng một mình anh ăn sủi cảo.

Triển Minh Chiêu không thể ở lâu, ngày mai cậu phải rời đi với đoàn, Triển Ngải Bình hỏi cậu: "Ở đoàn văn công đã quen chưa?"

"Còn rất vui, có thể đi không ít nơi ngắm nhìn."

Triển Ngải Bình cười: "Sớm nên thành thục thận trọng một chút."

Cố Tương Nghi nói: "Mau đi đóng phim đi, với bộ dạng này của cậu, diễn vai một chiến sĩ nhỏ hi sinh, tôi chắc chắn sẽ chảy nước mắt vì cậu."

Triển Minh Chiêu: "... Cảm ơn, không cần."

Triển Minh Chiêu đi rồi, Cố Tương Nghi ở lại đón tết với bọn họ. Hôm giao thừa, Cố Tương Nghi đã ăn cơm nhớ đắng nghĩ ngọt ở trong đơn vị trước, đi tới nhà anh trai chị dâu, ban ngày Cố Thịnh ở nhà, chạng vạng anh phải đi gác, buổi chiều nấu bữa cơm đêm giao thừa trước, Triển Ngải Bình và Cố Tương Nghi thì trêu hai đứa nhỏ.

Bây giờ hai đứa bé Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên càng ngày càng thích quay quanh người lớn, cũng nỗ lực tập lật người, để hai đứa chúng nó nằm úp sấp, cố gắng ngẩng đầu, vặn vẹo giống như con rắn nhỏ, phát ra mấy từ đơn "A" "Y"

Cố Tương Nghi cầm tú cầu màu đỏ hấp dẫn ánh mắt đứa nhỏ: "Chị dâu, chị xem, mắt hai đứa chúng nó đều nhìn chằm chằm."

Trẻ con lúc này rất thích nhìn chằm chằm món đồ có màu sắc tươi đẹp, dễ dàng bị màu sắc rực rỡ hấp dẫn.

Triển Ngải Bình bình luận: "Giống như là hai con rùa con mắc cạn trên bãi cát."

Cố Tương Nghi cười.

Cố Thịnh nghe xong cười nói: "Bây giờ là con ba ba nhỏ, sau này là tiểu bá vương."

"Tới dọn cơm, chuẩn bị ăn cơm, Tiểu Muội đến phụ một tay."

Cố Tương Nghi nói: "Được, em cũng muốn nấu ăn."

"Em đi sang một bên, em chỉ xứng đốt củi canh lửa."

Cố Tương Nghi: "..."

Ba người nấu một bàn món ăn, trọng điểm nhất chính là con ngỗng nướng kia, da ngỗng giòn, lớp da vô cùng xốp giòn, chất thịt ngon, ngoài xốp trong mềm, còn chảy ra nước, vừa thơm vừa ngon.

Cố Tương Nghi nghĩ thầm ngỗng ăn ngon thật, cô ấy kiến nghị: "Chị dâu, chị cũng nuôi thêm vài con ngỗng trong sân đi?"

Triển Ngải Bình nói: "Đến lúc đó rồi tính."

Ăn cơm xong, Cố Thịnh ra ngoài, hôm nay anh không chỉ đi gác, còn phải đi tuần tra với người ta, dù sao năm hết tết đến, rất nhiều quan binh đều ăn tết ở nơi đất khách, phải quan tâm cảm xúc của họ.

Cố Thịnh rời đi, Triển Ngải Bình và Cố Tương Nghi mở raido nghe phát thanh, là tiếng thông báo đón năm mới ồn ào náo nhiệt, tiếng nói mạnh mẽ vang dội của MC cũng nhiễm ý vui mừng.

Cố Tương Nghi nói: "Nếu có thể bắn pháo hoa thì tốt rồi."

Bây giờ không thể múa lân bắn pháo hoa, thế nào cũng thiếu đi một chút không khí náo nhiệt.

Trong raido bắt đầu truyền ra nhạc đệm kịch múa ba lê, Cố Tương Nghi và Triển Ngải Bình đùa với đứa nhỏ, canh đến nửa đêm, ban đêm theo tiếng phát thanh, từng nhà đều truyền đến tiếng vang đồng ca.

Bình Luận (0)
Comment