Cố Tương Nghi hát xong, vào phòng khách ngủ. Triển Ngải Bình đợi một lúc, đến khi Cố Thịnh theo bóng đêm trở về, cô vẫn còn để một ngọn đèn.
Ngọn đèn đón tết này phải giữ đến sáng ngày hôm sau.
Cố Thịnh vừa về nhà đã thấy cô, rạng sáng hôm nay rất lạnh, trên vai Triển Ngải Bình khoác áo bành-tô quân đội, anh hỏi "Vẫn chờ à?"
Triển Ngải Bình cười nói với anh: "Năm mới vui vẻ."
"Vợ, năm mới vui vẻ.”
Năm mới, vẫn đi làm, không có kỳ nghỉ, Triển Ngải Bình may mắn, mùng một mùng hai không đi làm, mừng ba cô làm ca sáng, Tần Lan Phương đi cùng với cô, bụng cô ấy đã hơi lộ ra.
Hai người cùng đến bệnh viện, Tần Lan Phương nói với cô: "Nghe nói tối đêm 30 có mấy bệnh nhân."
"Thật sao?" Triển Ngải Bình hiếu kỳ: "Làm sao vậy?"
"Còn có thể là cái gì? Lúc nấu cơm không cẩn thận bỏ thuốc chuột vào trong nồi, may là liều lượng không nhiều."
Triển Ngải Bình: "Chuyện như vậy mà cũng có à?"
Tần Lan Phương: "Có lẽ muốn độc chết chuột trong phòng bếp."
"Em gái chị nói, đến mùng một sáng hai người bọn họ mới nấu xong món lẩu của bọn họ."
Tần Diễm Phương nhìn thấy Triển Ngải Bình, thở dài với cô: "Lần tới tôi không dám mở miệng quạ đen nữa."
Triển Ngải Bình trực một lúc, vẫn chưa có bệnh nhân tới, cho nên cô rất thoải mái, còn trò chuyện với Tần Lan Phương vài câu, hai đứa nhỏ thì vẫn còn đang ngủ.
Viện trưởng Hách gọi cô tới, nói thầm với cô: "Bác sĩ Triển, mấy ngày nay cô chuẩn bị hồ sơ, tôi hỏi ý kiến của mọi người trong bệnh viện, mọi người nhất trí đề cử cô làm phó viện trưởng."
"Tôi? Phó viện trưởng?"
"Đúng vậy, cô đó, cô có học lực, cũng có kiến thức, trừ cô ra không thể là ai khác, đẩy một người quen lên, dù sao cũng tốt hơn bên trên điều người kế nhiệm đến, cô hiểu rõ phương hướng phát triển của bệnh viện chúng ta nhất, trước đó cô còn đưa ra không ít ý tưởng cho tôi, nếu như đổi thành người khác đến, không phối hợp, có xung đột ý kiến sẽ không tốt."
"Bây giờ ý kiến của bên trên chính là muốn đề bạt người có học lực, chính sách chia nhà ở cũng được thiên vị hơn."
"Sách và tài liệu cô viết chính quy hơn chúng tôi viết nhiều."
Đừng nói là những tài liệu khác, không ít bác sĩ thị trấn đến bệnh án cũng không viết được chớ nói chi là phát triển quy hoạch gì, làm sao phát triển cũng không biết, Triển Ngải Bình có ý tưởng, lúc trước đã đưa ra rất nhiều kiến nghị.
"Trước tiên cô chuẩn bị hồ sơ kỹ càng, chờ một khoảng thời gian tổ kiểm tra của huyện xuống, thông qua kiểm tra, cô sẽ chính là phó viện trưởng của bệnh viện chúng ta."
"Được." Triển Ngải Bình cũng không từ chối: "Tôi đi chuẩn bị hồ sơ."
Triển Ngải Bình chuẩn bị tài liệu ở trong phòng thuốc, bác sĩ Triệu thì đang viết
bệnh án, cậu ta ghét viết bệnh án nhất, bên cạnh đặt cuốn trích dẫn, cậu ta vừa lật vừa viết.
May là ngày hôm nay ít bệnh nhân, Triển Ngải Bình vùi đầu viết hồ sơ, cô muốn chuẩn bị hồ sơ cá nhân của mình, còn phải đưa ra một vài công tác kế hoạch của bệnh viện, thông qua công tác tổng kết…
Bận rộn cả ngày, Triển Ngải Bình mang hồ sơ trở về tiếp tục viết.
Buổi tối để Cố Thịnh trông con, cô tiếp tục viết hồ sơ. Cố Thịnh xem xét một chút, kinh ngạc nói: "Người nào đó sắp làm phó viện trưởng rồi hả? Nhanh vậy?"
"Im hơi lặng tiếng, sao không khoe khoang chính mình vậy, con chúng ta vẫn chờ nghe mẹ nó khoác lác đây, có phải không, Tiểu Thang Viên?"
Tiểu Thang Viên chảy nước miếng y y trong lòng cha.
Triển Ngải Bình nghiêng đầu nhìn anh: "Còn chưa lên làm, trước tiên không khoe, chờ em làm rồi lại khoe cho nghe."
"Rốt cục cũng thừa nhận mình khoác lác rồi à?"
"Anh bớt bớt đi." Triển Ngải Bình đuổi anh ra: "Anh mang con đi đi, đừng quấy rầy em."
"Được được được, bọn anh đi xa một chút, không cản trở mẹ thăng chức."
Triển Ngải Bình vùi đầu viết hồ sơ một lúc, lúc đứa nhỏ đói bụng, cô gọi Cố Thịnh qua, tự mình cho con bú, để anh xem hồ sơ giúp.
Hai vợ chồng ngồi ở dưới ánh đèn, Triển Ngải Bình tựa ở trên người anh.
Cố Thịnh cúi đầu lật vài tờ: "Không phải em viết chữ rất đẹp đấy sao?"
Triển Ngải Bình: "Hồ sơ nghiêm túc đương nhiên phải viết nghiêm túc rồi."
"Em bắt nạt anh."
Triển Ngải Bình cười nói: "Nào, anh đánh giá thử xem, vợ anh có thể làm phó viện trưởng hay không."
Cố Thịnh cười bóp mặt cô: "Triển Đại Bình Bình, em đừng kiêu căng, không phải chỉ là phó viện trưởng của một bệnh viện thị trấn nhỏ nhoi thôi sao, tiền đồ đâu? Bệnh viện nho nhỏ của em lúc trước được mấy bác sĩ?"
Triển Ngải Bình nói: "Chờ em thật sự làm được em sẽ trở về giẫm đạp anh."
Cố Thịnh: "Giẫm cái gì mà giẫm, anh là phó, em cũng là phó, nếu không hai ta so xem ai được chọn chuyển lên chính trước."
"Em không so với anh." Triển Ngải Bình từ chối.
"Em sợ hả?"
Triển Ngải Bình: "Chờ em thật sự thăng chức rồi nói sau."