Tần Lan Phương cười nói: "Trẻ con rất đáng yêu."
"Vừa yêu vừa hận, trong miệng những đứa bé này có thể rất ngọt, mỗi ngày khen em đẹp, gọi em là cô giáo xinh đẹp." Thẩm Lệ Thanh cười, tuy rằng cô ấy là một quỷ lười nhưng cô ấy cũng rất thích nghe người ta nịnh hót, bạn nhỏ khen ngợi là ngây thơ trong sáng nhất.
Động lực đi dạy mỗi ngày của cô ấy chính là được người ta khen vài tiếng cô giáo xinh đẹp.
Triển Ngải Bình cười nói: "Vậy cô còn không vui muốn chết à."
"Vui cái rắm, đám nhóc này trở mặt quá nhanh, lúc nói cô là giáo viên tốt nhất, lúc lại bắt đầu bướng bỉnh tìm phiền phức cho cô, còn thay đổi nhanh hơn mưa tháng sáu."
Thẩm Lệ Thanh cười nói: "Tôi nói với bọn chúng, cô quen bác sĩ Triển, nếu ai dám không nghe lời, cô lập tức bảo bác sĩ Triển dùng kim đâm người đó."
"Còn phải uống thuốc cực kỳ cực kỳ đắng!"
Triển Ngải Bình: "… Sau này cô nuôi con mình, lẽ nào cũng phải dùng tôi để uy hiếp con nhỏ sao?"
Đây là muốn sử dụng cô như Dung Ma Ma sao?
"Đúng, nếu như nhóc con nhà tôi không nghe lời, dì Triển trong viện lập tức đến châm kim, ai không nghe lời thì dùng kim đâm người đó."
Triển Ngải Bình hừ, cười một tiếng: "Nhóc con nhà cô mới không tin đâu, mỗi ngày nhìn thấy bác sĩ Triển hòa ái dễ gần xinh đẹp như tôi, bọn chúng không hề sợ chút nào."
Thẩm Lệ Thanh thở dài một hơi: "Tôi rất sợ trẻ con bướng bỉnh."
Tần Lan Phương nói: "Tính cách của cô với đồng chí Vương đều tốt, đứa nhỏ sẽ không bướng bỉnh đâu."
"Vậy thì chưa biết chắc."
Thẩm Lệ Thanh tiếp tục nói: "Bác sĩ Triển, hai nhóc nhà cô thì sao, dự định dạy như thế nào? Trông rất ngoan, cũng không khóc không quậy, có phải không, hai cục cưng, còn đi làm với mẹ, sau này cũng phải làm hai bác sĩ tài ba."
"Đây chính là đứa nhỏ lớn lên ở bệnh viện, nếu như có người hỏi tới thì đây chính là bối cảnh học y từ nhỏ."
Triển Ngải Bình cười nhìn hai nhóc con: "Còn có thể thế nào? Tùy cơ ứng biến."
Tần Lan Phương nói: "Ba tuổi nhìn thấy già, chờ mấy năm nữa thì biết."
Thẩm Lệ Thanh nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, không nhịn được nói: "Lớn nhanh giống dưa hấu vậy, chị dâu Tần, em lớn hơn chị rất nhiều."
"Em là song thai mà." Tần Lan Phương cười nói, cô ấy có một đứa, bụng cũng không quá lớn.
Triển Ngải Bình liếc qua hai cô một cái: "Vẫn là dỡ hàng tốt hơn."
Về tới trong nhà, Cố Thịnh vừa về tới, anh cũng sốt ruột, hỏi cô tình huống như thế nào, Triển Ngải Bình đắc ý nói: "Vợ của anh ra tay còn có thể không lên chức viện phó sao?"
"Chúc mừng anh, đồng chí Cố, bây giờ anh có một người vợ là viện phó rồi đó."
Cố Thịnh cười gật gù, hôn lên mặt cô, "Chúc mừng vợ anh thăng chức rồi."
"Buổi tối có muốn nấu thêm mấy món ăn mừng một trận không?" Cố Thịnh xắn ống tay áo, chuẩn bị đi nấu cơm.
"Đương nhiên là muốn."
Cố Thịnh đi nấu đồ ăn, Triển Ngải Bình dụ hai đứa nhỏ lật người, hai nhóc này đã biết lật người, cầm đồ chơi đùa giỡn với bọn chúng là có thể biểu diễn một màn cá mặn lật người.
Cánh tay hai chúng núc ních thịt giống như tên bọn chúng vậy, cánh tay giống như ngó sen, vừa ngắn vừa mập, sẽ khiến người ta nghi ngờ hai chúng nó có phải không có xương hay không.
"Anh trai của chúng ta rất tuyệt, đã lật người được rồi, em gái cố lên."
"Tiểu Thang Viên, con muốn ngủ sao? Sao nằm úp sấp không động vậy? Xem tay mẹ nè."
Lúc Triển Ngải Bình chơi với hai đứa nhóc, trong không khí truyền đến mùi đồ ăn, hai đứa nhóc xao động không ngớt, Triển Ngải Bình cho hai nhóc bú sữa, hai nhóc này uống sữa như ông này bà nọ, nằm không nhúc nhích, rầm rì, bản thân đã ăn no cũng dễ buồn ngủ.
Hai chúng nó tự xì xầm trong miệng mình, hai anh em liên tục ê a y ê a y a a, bởi vì có nhau bầu bạn, cũng không cần cha mẹ phối hợp chơi chung với bọn chúng.
Tuy rằng hai chúng nó vẫn không biết nói chuyện, nhưng hai anh em vô cùng có khát vọng giao lưu nói chuyện với người khác, trong miệng "Oa a a" một trận, giống như đang nói cái gì, chỉ cần có người đáp lại bọn chúng, bọn chúng lập tức nhếch môi cười.
Cố Thịnh bưng món ăn lại, lên tiếng trêu lại hai đứa nhỏ: "Đợi thêm chút thời gian, không cần bú sữa nữa."
"Ừ, phải cho ăn ít món ăn dặm." Theo sự trưởng thành của con trẻ, sữa tươi đơn giản đã không thể thỏa mãn dinh dưỡng cần thiết của đứa nhỏ.
"Khổ cho vợ rồi."
"May là hai nhóc nhà chúng ta là hai con heo con." Triển Ngải Bình khẽ mỉm cười: "Ăn được ngủ được, cũng không quậy, nhiều nhất là gào khan vài tiếng ở bên tai cha chúng."