Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 276 - Chương 276. Phó Viện Trưởng 5

Chương 276. Phó Viện Trưởng 5 Chương 276. Phó Viện Trưởng 5

Cố Thịnh cười: "Tiếng của Đại Trửu Tử nhà bên càng lúc càng lớn, chị dâu Châu còn nói muốn cảm ơn em, may có em chỉ điểm vài câu, Đại Trửu Tử nhà chị ấy cũng sắp nuôi thành ‘giò heo khổng lồ’, gần đây khỏe mạnh hơn nhiều."

"Phó đoàn trưởng Tiền nói với anh, vẫn là bác sĩ Triển nhà chúng ta biết nuôi con, cưới bác sĩ làm vợ rất tốt, nói anh kiếm hời lớn rồi."

"Anh đâu chỉ là kiếm hời lớn, anh còn kiếm gấp bội nữa."

Triển Ngải Bình chậc chậc hai tiếng: "Đắc ý thế hả? Đám đàn ông thối tha các anh, chỉ vì bớt việc, lại muốn kết hôn với giáo viên, không cần phải để ý đến chuyện giáo dục con cái, lại muốn kết hôn với bác sĩ, đứa nhỏ vừa bị bệnh, lập tức ném cho vợ lo, nếu như không chăm con tốt thì bắt đầu phê bình, cô làm giáo viên mà không dạy tốt con mình, cô làm bác sĩ mà đứa nhóc bị bệnh cô thậm chí còn không biết? Cô còn không quan tâm đứa nhỏ nhiều…"

"Nói như vậy thì em thảm rồi." Cố Thịnh trêu nói: "Bây giờ Bình Bình nhà chúng ta vừa là nhà văn lớn vừa xuất bản sách, vừa là viện phó của bệnh viện, là bác sĩ, lại còn được mời đến trường y làm giảng viên, đúng thế, đợi sau này người làm chồng như anh có lời rồi."

"Đến lúc đó anh sẽ nói – Một nhà văn lớn như em, con chúng ta viết văn như vậy, em còn không quản? Con chúng ta bị bệnh còn không biết? Em còn là giảng viên, mà em lại không lo đến thành tích của con, Triển Đại Bình Bình, em làm anh quá thất vọng rồi."

"Tới địa ngục đi!" Triển Ngải Bình đạp anh một cái, Cố Thịnh cười nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng.

Triển Ngải Bình giơ tay vò mái tóc đâm tay của anh: "Sau này anh phải quan tâm tới giáo dục con cái, con không nghe lời thì anh phải quản, con không học giỏi thì anh phải lo, con bị bệnh anh cũng phải chăm. "

"Nói chung việc ăn uống ngủ nghỉ của con chúng ta anh đều phải quản, viết văn không tốt cũng phải chỉ, ai bảo anh nhìn lén nhật ký của em."

Cố Thịnh híp mắt cười, anh cố ý dùng cằm cọ mặt cô, "Được, anh quản, anh bảo đảm sẽ quản con."

"Đúng, chính là phải như vậy." Triển Ngải Bình cười đẩy mặt anh ra, cằm đã cạo sạch râu của người đàn ông vẫn hơi thô ráp, xẹt qua khuôn mặt non mềm của cô, cảm giác vô cùng đặc biệt.

"Lời em đã nói thì anh sẽ ghi nhớ, anh phải ghi vào sổ."

Triển Ngải Bình cười trêu chọc anh: "Đến lúc đó em sẽ nói lại anh –

đoàn trưởng Cố tương lai quản được mấy ngàn người, chẳng lẽ còn không quản được hai đứa bé, anh quá vô dụng rồi! Cố Đại Thịnh, em rất thất vọng về anh!"

Cố Thịnh bóp mũi cô: "Bảo đảm không để em thất vọng."

Triển Ngải Bình hừ nhẹ một tiếng: "Đừng bảo đảm bừa bãi trước, lời cam đoan của anh em không tin đâu, lỡ như đứa nhỏ cưỡi trên đầu anh ha."

Cố Thịnh bất đắc dĩ nói: "Nếu như con có thể cưỡi lên đầu anh, vậy chắc chắn là có mẹ của chúng nó ở sau lưng làm chỗ dựa, muốn trách chỉ có thể trách mẹ chúng nó."

"Chính anh mới là bùa hộ mệnh của con, vẫn còn kiểu nói này đây, con hư tại mẹ."

"Em —" Triển Ngải Bình bái phục chịu thua: "Vẫn là năng lực nói bậy của tham mưu trưởng Cố anh mạnh."

Hai phe đánh nhau, bất kể là mưu toan ngấm ngầm hay là quyết đấu thẳng mặt, trước đó dù thế nào cũng phải nói vài câu linh tinh để dao động quân tâm của đối phương, anh Cố nhà cô từ trước đến giờ dọa dẫm luôn đứng nhất.

"Cái gì mà nói bậy, Cố mỗ anh từ trước đến giờ đều nói thật."

"Anh cứ khoác lác đi, ai tin anh, anh nhìn xem, Oa Bao Nhục cũng đang nhìn chằm chằm anh kìa---" Triển Ngải Bình nhìn con, cô có chút lo lắng: "Cố Đại Thịnh, anh nói xem con nghe hai ta khẩu chiến như pháo nổ, sau này bọn chúng cũng sẽ như thế không, vậy nhà chúng ta cãi nhau ngất trời mất rồi."

Cố Thịnh xoa tóc của cô: "May là bây giờ hai ta chỉ là ‘khẩu chiến như pháo nổ’, ít nhất không hề động tay động chân, chỉ ở nơi con không nhìn thấy mới lén lút đánh nhau."

"Anh đó, Cố Thịnh, anh là chúa đâm chọt, cười trên sự đau khổ của người khác, xem trò vui không chê chuyện lớn, quạt gió thổi lửa, khó trách khi còn bé em vừa thấy anh đã cảm thấy anh muốn ăn đòn, luôn là dáng vẻ không hề để ý, ta đây không sợ gì cả, ta là thiên hạ vô địch, trời sập xuống anh cũng không sợ, thật muốn ăn đòn."

"Anh như thế không phải là muốn ổn định quân tâm sao? Nếu chúng ta hoảng, để ai ổn định quân tâm của chúng ta, cùng ôm đầu khóc rống với em à?"

Triển Ngải Bình tựa ở trên người anh: "Nghi ngờ anh đang ở đây trào phúng dao động quân tâm của em."

"Đúng vậy, Triển Đại Bình Bình em có tốt hơn chỗ nào đâu? Anh biết em không sợ, chẳng qua là em cố ý, người thật sự quạt gió thổi lửa dao động quân tâm chính là em."

Triển Ngải Bình: "…"

Bình Luận (0)
Comment