Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 278 - Chương 278. Phó Viện Trưởng 7

Chương 278. Phó Viện Trưởng 7 Chương 278. Phó Viện Trưởng 7

Chạng vạng, chị dâu Châu đi rồi, trước khi Cố Thịnh trở lại, sĩ quan Tạ Thuật đến nhà bọn họ một chuyến, trả quyển vở ghi chép cho Cố Thịnh, cuốn sổ này bị người ta ăn cắp mấy tháng, coi là đã được trả về rồi.

"Tham mưu trưởng Cố, cảm ơn." Tạ Thuật đưa một gói thuốc lá cho anh.

Cố Thịnh từ chối: "Bây giờ tôi không hút thuốc lá."

Tạ Thuật nói: "Tôi cũng không hút thuốc lá."

"Mới vừa thấy hai nhóc nhà anh, hai đứa được nuôi rất tốt, trắng trẻo mềm mại, Linh Linh nhà chúng tôi cũng khen bọn chúng, cái đó… Tham mưu trưởng Cố, anh còn viết nữa không?"

Cố Thịnh: "Còn viết một ít."

"Anh viết cho kỹ nhé, sau này tôi mượn chép nữa."

Sau khi nói xong, Tạ Thuật trở về, Hà Linh Linh hỏi anh ta thế nào, Tạ Thuật nói:

"Hai nhóc con nhà anh ta đều trắng mịn, Đại Trửu Tử nhà kế bên cũng tăng cân, phó đoàn trưởng Tiền nói nuôi con vẫn phải nghe lời bác sĩ."

Hà Linh Linh mang thai, trong lòng cô ta ngọt ngào lại khó tránh khỏi lo lắng, lần đầu tiên làm mẹ, cô ta luôn không thích ứng lắm, sợ không nuôi được một đứa bé nó nhỏ như vậy, cô ta nói: "Sau này con chúng ta cũng phải đặt tên theo món ăn."

Tạ Thuật nói: "Đáng tiếc cái tên hay như Đại Trửu Tử đã bị người khác dùng trước."

"Anh cũng cảm thấy Đại Trửu Tử hay?" Con mắt Hà Linh Linh sáng lên.

Tạ Thuật nói: "Gọi Đại Trửu Tử dù sao cũng hay hơn gọi Bài Cốt (xương sườn)."

Hà Linh Linh nói: "Càng mập càng tốt, nếu không thì chúng ta gọi là Hồng Thiêu Nhục (thịt kho tàu) đi?"

Tạ Thuật do dự nói: "Cứ cảm thấy nghe hơi sai sai."

Hồng Thiêu Nhục?

Đại Trửu Tử nghe không có dữ dội bằng Hồng Thiêu Nhục.

"Đừng kèm theo chữ ‘Thiêu’, nghe không tốt."

Tạ Thuật nói: "Vậy chúng ta lại từ từ suy nghĩ."

Hai vợ chồng Tạ Thuật tiếp tục suy nghĩ tên món ăn.

Tạ Thuật rời đi, Cố Thịnh ai oán nói với Triển Ngải Bình: "Em nhìn đi, mỗi một người bọn họ đều chép tới nghiện rồi, còn muốn hỏi anh chép nữa, một hai người đều giống nhau, đoàn trưởng Khương còn nhìn chằm chằm anh viết kìa."

"Bây giờ anh viết riêng ba quyển sổ, hai cuốn ghi chép, còn có cuốn viết về cuộc sống, nhật ký của anh chỉ cho vợ xem."

Triển Ngải Bình thuận miệng nói: "Người đứng đắn ai viết nhật ký chứ, em cũng chưa bao giờ viết."

Cố Thịnh nói: "Em không viết nhật ký, em viết Liêu Trai mà."

Triển Ngải Bình: "…"

"Anh viết nhật ký của anh, em viết Liêu Trai của em, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tháng ngày mệt mỏi thế này cuối cùng anh cũng coi như chép xong Liêu Trai của em rồi."

Triển Ngải Bình hiếm khi chột dạ, cô vỗ vai Cố Thịnh: "Khổ cho anh rồi, đồng chí Cố."

Cố Thịnh to giọng: "Buổi tối đấm vai bóp chân giúp anh."

Triển Ngải Bình rên một tiếng: "Nói anh thảnh thơi anh mà còn thở dài."

*

Đến tháng tư, Triển Ngải Bình đã thành viện phó Triển, nhóm máy móc chữa bệnh cũng được chở tới một cách đẩy đủ, lúc Triển Ngải Bình dẫn theo mấy người đi nhận, dời vào trong mỗi phòng, đồ nên dời vào phòng xét nghiệm thì dời vào phòng xét nghiệm, nên dời vào phòng mổ thì đến phòng mổ.

Rất nhiều máy móc chữa bệnh tạm thời không thể dùng, chỉ có một thứ thuận tiện nhất, đó chính là tủ lạnh, yên lặng chờ lắp đặt cả ngày, ngày hôm sau, người trong bệnh viện đều không thể chờ được nữa cắm điện vào, bọn họ có hai cái tủ lạnh cực lớn có thể sử dụng.

Tủ lạnh lại là một món đồ siêu lớn, ai thấy mà không kích động, mỗi nhà đều không có thứ này, chỉ có bệnh viện và trong nhà xưởng có.

Toàn bộ người của bệnh viện đều vây quanh xem tủ lạnh, từng người từng người đưa tay chạm đến máy làm lạnh, "Lạnh quá lạnh quá, có thể làm lạnh thật, quá thần kỳ."

Bác sĩ Châu Trung Hoa nhìn tủ lạnh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, ông ta nghĩ thầm nhiều năm như vậy thật đúng là thay đổi quá lớn, như khi ông ta còn bé, đến điện cũng chưa từng thấy, bây giờ có bóng đèn điện, có tủ lạnh, còn có kính hiển vi, có thể nhìn thấy những con vi khuẩn.

Triển Ngải Bình nhắc nhở: "Đừng mở quá lâu, hơi nước vào sẽ kết sương."

Bọn họ đóng tủ lạnh, bàn luận muốn bỏ ít đồ vào, thử xem tủ lạnh như thế nào.

Tần Diễm Phương vui mừng: "Thuốc còn chưa tới, chúng ta có thể đông lạnh ít món khác? Cái này hình như là phân ra tủ đông tủ lạnh."

Triển Ngải Bình đề nghị: "Thử làm kem sữa bò đi."

"Sau này sữa bò có thể bảo quản ở trong phòng đông lạnh." Bây giờ sữa bò hoa quả cũng không tiện bảo quản, không có kho ướp lạnh, nếu như ăn không hết, uống không hết, cứ chờ thúi ùm mốc mùi, cũng chỉ có thể cho heo ăn và ủ phân.

"Lại đông ít đá đi." Triển Ngải Bình cảm thấy dùng tủ lạnh này đông ít đá rất phù hợp, có thể dùng chăn bông mang đá về nhà, thỉnh thoảng cũng có thể nếm thử đồ uống lạnh.

Bác sĩ Triệu lên tiếng nói: "Làm ít kem đậu xanh."

Bình Luận (0)
Comment