Triển Ngải Bình đem kem trở về, cô dùng rương gỗ nhỏ đựng chúng, bên ngoài phủ lên một lớp chăn bông dày, lúc về đến nhà, kem còn chưa tan, nhưng dọc theo đường đi, mùi sữa thơm phức liên tục tỏa ra bên ngoài.
Cô, Thẩm Lệ Thanh, Tần Lan Phương, ba người các cô đều không ăn được kem.
Về đến nhà, Cố Thịnh trở về, Triển Ngải Bình vội vàng móc ra một cây kem sữa bò nhét vào trong miệng anh, cũng không để Cố Thịnh tắm rửa, bây giờ nhiệt độ lên cao, lại chưa đến mùa mưa, trái lại ban ngày tương đối nóng, làm việc cả ngày ngày, trên người Cố Thịnh ra mồ hôi, anh đi tới bên cạnh Triển Ngải Bình, lập tức có một luồng hơi nóng phả tới.
Thêm vào cây kem này, trực tiếp bốc lên hơi trắng ở trước mặt anh.
Triển Ngải Bình dùng khăn tay lau mồ hôi cho anh, Cố Thịnh cắn một miếng, trực tiếp nhai.
Triển Ngải Bình: "…"
Chỉ nhìn hình ảnh đã cảm thấy vô cùng buốt răng.
"Anh không lạnh sao?"
Dù sao cũng nên liếm ăn mới phải.
Cố Thịnh lắc đầu: "Không lạnh."
"Vậy anh ăn nhiều một chút, em đem về mấy cái lận, em với con đều không ăn được, anh ăn nhanh lên một chút, con em ngửi thấy mùi sữa đều phát thèm."
Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên là hai nhóc ăn hàng, hai đứa chúng nó hơn 4 tháng gần 5 tháng, thấy cái gì thèm cái đó, nhưng lại không thể ăn.
Hai đứa chúng nó mọc vài răng sữa, dạo gần đây vừa thèm thuồng vừa chảy nước miếng.
Cố Thịnh cười: "Em lấy nhiều như vậy, anh ăn không hết."
"Cho anh ăn, cho anh ăn tới đau bụng." Ăn không hết chẳng qua là chảy ra thôi, chảy rồi lại biến thành sữa bò và bột đậu.
Cố Thịnh: "Thể chất của anh vẫn khỏe lắm, trừ phi em bỏ thuốc xổ."
Triển Ngải Bình khẽ mỉm cười: "Em bỏ thuốc xổ vào trong đó thật đấy."
Cố Thịnh duỗi tay bóp mặt cô, "Anh đi tắm trước, đợi lát nữa lại ăn."
Cố Thịnh tắm xong đi ra, anh lại ăn hai cây, Triển Ngải Bình ở bên cạnh nhìn mà đau răng, "Răng anh khỏe thật."
"Ăn rất ngon, giải nóng." Cố Thịnh ăn kem đậu xanh, anh thích kem đậu xanh hơn kem vị sữa bò, mát mẻ giải nóng, lại càng không ngán, sữa bò ngán phát sợ.
Triển Ngải Bình nhíu mày: "Hâm mộ à, đồng chí Cố, có hối hận vì không đi làm hải quân hay không? Trên tàu chiến của hải quân có lò nướng có tủ lạnh, năm đó em suýt chút nữa là đã phân đi hạm đội Đông Hải rồi."
"Không hâm mộ, may là em không đi." Cố Thịnh sờ mũi, "Mười ngày nửa tháng cho em tung bay trên biển, em có khó chịu không? Cũng giống như nhốt em ở trong nhà, một tháng không cho phép em bước ra khỏi cửa một bước."
"Tủ lạnh trên thuyền bọn họ toàn thức ăn đông lạnh, mỗi ngày được ăn đồ tươi không tốt sao?"
"Còn lò nướng… Không mấy ai thích ăn bánh mì đâu, anh của anh nói, ở trên thuyền chỉ muốn ăn bánh màn thầu kèm dưa muối, cực kỳ thảm."
Thức ăn mỗi ngày của hải quân có tiêu chuẩn cao, nhưng cứ lắc lư chênh vênh ở trên biển, muốn ít rau quả tươi mới quả thực vô cùng khó khăn, hơn nữa tiêu chẩn thức ăn mỗi ngày dựa theo nước ngoài, tất cả đều là món mà người trong nước không thích ăn.
Anh ba của Cố Thịnh là hải quân.
Triển Ngải Bình nói: "Trước kia em còn muốn ngồi tàu chiến ngắm biển."
"Không có gì đẹp." Cố Thịnh ăn xong cây kem trong tay chỉ trong hai ba ngụm.
Triển Ngải Bình nói: "Thật nghi ngờ là do anh say sóng."
Cố Thịnh: "Anh không say sóng, nhưng anh chắc chắn em say sóng."
Triển Ngải Bình: "…"
"Một người bạn học của em nói chóng mặt cũng thành quen thôi."
Cố Thịnh ăn xong rồi đi nấu cơm, Triển Ngải Bình vào trong phòng sách chỉnh sửa bản thảo, trước đó cô từng gửi một xấp, bên nhà xuất bản bảo cô viết thêm vài câu chuyện nữa, lại đưa ra vài kiến nghị, Triển Ngải Bình bèn viết mấy câu chuyện nữa, ngày mai cô phải vào trong huyện, vừa vặn tiện đường gửi qua bưu điện.
"Ngày mai em phải đến trường y huyện dạy học cho người ta." Triển Ngải Bình đã một năm không chính thức lên bục giảng giảng bài cho học sinh, trong lòng cô có chút kích động.
Cố Thịnh cười yếu ớt: "Vừa thấy vẻ mặt này của em thì biết em làm giáo viên rất tốt."
"Nếu em làm giáo viên, em sẽ ép anh học y."
"Không thể mang hai đứa nhỏ theo, em nhờ chị dâu Tần trông giúp em, còn mấy y tá bác sĩ thân quen, đi một ngày, sáng đi tối về."
Cố Thịnh gật đầu: "Yên tâm đi đi."
"Ngày mai anh nhớ gọi em dậy sớm." Triển Ngải Bình thả lỏng, chậm rãi xoay người, "Em không thích bị đồng hồ báo thức đánh thức, anh gọi em đi."
Đồng hồ sinh học mỗi ngày của Cố Thịnh rất đúng giờ, đến giờ tự nhiên tỉnh, không cần người gọi.
Cố Thịnh vô cùng ghét bỏ nhìn cô một cái: "Em nhìn em đi, mới xuất ngũ bao lâu, sao em lại trở nên lười biếng như vậy?"
Triển Ngải Bình đi làm ở bệnh viện thị trấn, gần như là làm một ngày nghỉ một ngày, lúc cô không đi làm thì nằm lười ở trên giường với bọn nhỏ, đợi đến khi mặt trời phơi đến đít, cô mới đứng lên hoạt động thân thể.