Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 281 - Chương 281. Vải Hoa Rách 2

Chương 281. Vải hoa rách 2 Chương 281. Vải hoa rách 2

Anh cười bóp mũi của cô: "Tiếng kèn quân đội trong đại viện cũng không gọi được con heo ngủ như chết như em tỉnh, ngủ ngon thế."

Những chị dâu khác trong đại viện còn chưa quen tiếng kèn quân đội, sẽ bị tiếng kèn quân đội đánh thức, mà đồng chí Tiểu Triển, dù cho tiếng kèn quân đội có vang lên đi nữa thì cũng vô dụng.

Mỗi ngày ở nơi đóng quân liên tục có rất nhiều âm thanh, trước khi ăn cơm phải hát, trước khi ngủ cũng phải hát điểm danh, xếp một hàng lại một hàng, đó không phải là âm thanh liên tiếp truyền đến từ xa sao.

"Bản tính của con người đều thích ngủ nướng, nếu không cần thiết, em cũng không

muốn dậy sớm." Trên thực tế, đến ngay cả lãnh đạo lớn cũng thích cuộc sống ngày đêm đảo lộn, rất nhiều người đều tỉnh táo vào buổi tối.

Triển Ngải Bình nói như chuyện đương nhiên: "Em muốn ngủ thêm một chút, chăm sóc sức khỏe thật tốt, đồng chí Cố, anh cũng phải quý trọng thân thể tuổi trẻ hiện tại, đợi già rồi, anh muốn ngủ cũng không ngủ được."

"Ngụy biện, bác sĩ các em ngụy biện càng nhiều."

Triển Ngải Bình: "Em biết anh hâm mộ em mà."

Ngày hôm sau, Cố Thịnh đúng hẹn đánh thức cô, anh gọi cô nhiều lần, Triển Ngải Bình đẩy mặt anh một cái, "Con cũng chưa tỉnh mà."

"Con không tỉnh nhưng em phải tỉnh rồi, ngày hôm qua em nhờ anh gọi em mà."

Cố Thịnh mặc quần áo tử tế, lại ngồi ở bên giường gọi cô.

Triển Ngải Bình lại nằm nướng trên giường một lúc, vào lúc này ban ngày mặt trời nóng chậm, sáng sớm vô cùng mát mẻ, lành lạnh man mát, thích hợp núp ở trong chăn ngủ, cuối cùng cô bị một con chó bự liếm tỉnh.

Cô bị Cố Thịnh ôm vào trong ngực, Triển Ngải Bình ngồi ở trên đùi anh, cuối cùng lấy hết dũng khí tỉnh dậy, "Mấy giờ rồi?"

"Sao anh còn chưa đi."

Triển Ngải Bình mông lung mơ màng nhìn ánh sáng trắng ngoài cửa sổ, lại nhìn đồng hồ một chút, cô khiếp sợ: "Anh rốt cuộc đã kêu em sớm bao lâu hả?"

Cố Thịnh nói: "Anh biết rất khó kêu em tỉnh, vì thế anh kêu trước nửa tiếng."

Triển Ngải Bình: "…" Nhất định phải thế ư?

"Nắm lấy cơ hội thân mật với em chút."

"Anh có ngu hay không, cũng không ngủ nhiều một chút, em còn có thể ngủ trên xe, anh không ngủ ngon sẽ mệt rã rời." Triển Ngải Bình giơ tay sửa sang lại cổ áo cho anh, cô ngáp một cái.

Cố Thịnh mỉm cười nhìn cô, dịu dàng nói: "Không buồn ngủ, anh đi đây."

"Hôn một cái rồi đi." Triển Ngải Bình chủ động ôm anh, hôn lên cánh môi ấm áp của anh.

Cố Thịnh nghiêm túc ôm cô một lúc, "Thật hận không thể mỗi ngày đánh thức em."

"Để anh mỗi ngày ôm ôm ấp ấp với em à?"

Triển Ngải Bình không nhịn được đánh vỡ giấc mộng của anh: "Mỗi ngày anh đánh thức em như vậy, em chỉ muốn đánh anh thôi."

"Đi nhanh đi."

Cố Thịnh đi rồi, Triển Ngải Bình thu dọn đồ đạc, cô đưa con sang nhờ Tần Lan Phương chăm sóc, còn có nhân viên y tế Tiểu Triệu của viện gia chúc cùng trông coi, Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên nhận ra hai người bọn họ, cũng không khóc rống, có thể kiên trì đến khi mẹ trở về.

Tần Lan Phương nói: "Yên tâm đi vào huyện đi."

Bây giờ Tần Lan Phương rất có tâm đắc đối với việc chăm trẻ.

"Được, cám ơn chị."

Triển Ngải Bình ngồi xe đi thị trấn sớm hơn bình thường một chút, xe chạy trên con đường nhỏ trong núi, xuyên qua từng mảng từng mảng núi rừng ruộng lúa, lúc này sắc trời sáng lên, chỉ là mặt trời mới mọc không bao lâu, ánh sáng màu vàng óng xuyên phá tầng mây, bầu trời màu xanh, mây bị nhuộm thành màu vàng, nhìn từ xa xa, bên dưới dãy núi nối liền với nhau là màu sắc giống với bầu trời, như là liền thành một mảnh.

Triển Ngải Bình ngồi xe thích ngồi ở bên cửa sổ, sáng sớm gió thổi vào mặt cực kỳ mát mẻ thoải mái, bên cạnh ruộng lúa có cột điện, ruộng lúa xanh vàng theo gió chập chờn.

Cô ngồi xe một lúc thì buồn ngủ, ngủ thẳng tới khi vào thị trấn, khi tỉnh lại Chu Huệ ngồi ở sau lưng cô, "Đến rồi, chúng ta xuống xe đi."

Lúc này xe vào thị trấn, trên đường đi xe dừng lại bất cứ khi nào có ai gọi, sáng sớm cũng chỉ có hai tuyến xe, không bắt kịp sẽ không kịp chuyến.

Ngày hôm nay người ngồi xe đến thị trấn cũng không nhiều, Triển Ngải Bình và Chu Huệ xuống xe, đi tới trường y huyện. Trường y vệ ở ngoại thành thị trấn, nhìn bên ngoài và bên trong không có gì khác biệt, đây thuộc về trường trung cấp.

Các cô tới sớm, trên sân thể thao có mấy sinh viên, hai người đi vào, Triển Ngải Bình đến lớp học tìm hiệu trưởng trước, hiệu trưởng Ngụy bảo cô Hà trẻ tuổi bên hành chính dẫn cô đi dạo sân trường.

Bình Luận (0)
Comment