Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 282 - Chương 282. Vải Hoa Rách 3

Chương 282. Vải hoa rách 3 Chương 282. Vải hoa rách 3

"Cô giáo Triển, cô thử dạy vài tiết xem sao."

Cô Hà là một cô giáo trẻ chừng hai mươi tuổi, "Cô là cô giáo Triển nhỉ, tuổi còn trẻ đã lên viện phó, thật là lợi hại, tôi dẫn cô đi dạo trường y của chúng tôi một vòng."

"Bên kia là ký túc xá sinh viên, bên kia là nhà ăn, ở đó có thư viện."

Triển Ngải Bình nói: "Tôi có thể đi mượn sách không?"

"Đương nhiên có thể, tôi dẫn cô đi làm thẻ mượn sách." Cô Hà vô cùng nhiệt tình, dẫn cô đi làm thẻ mượn sách. Triển Ngải Bình mượn luôn hai cuốn sách thuốc, cô Hà nháy mắt với cô, ra hiệu bên cạnh còn có tiểu thuyết có thể mượn.

Triển Ngải Bình cười lắc đầu một cái.

"Trường học có chế độ một năm, chủ yếu là bồi dưỡng thầy thuốc nông thôn, cô nhìn trên tường đi, chính là giấy chứng nhận thầy thuốc của trường học."

Thời đại này giấy chứng nhận thầy thuốc cũng giống như một tấm bằng khen viết tay, đóng dấu, có được giấy chứng nhận thầy thuốc này là có thể hành nghề y ở nông thôn.

Triển Ngải Bình đến lớp y sĩ dạy mấy tiết, cô cảm thấy cũng không tệ lắm, cô cũng chỉ dạy vào mỗi cuối tuần. Sau khi dạy xong, cô Hà dẫn cô đi nhận đồ dành riêng cho giáo viên.

"Cái này cũng là phúc lợi của giáo viên các cô, những cuốn vở này và cả bút máy Anh Hùng."

Triển Ngải Bình tới nơi này giảng dạy, mỗi tiết trợ cấp một hai hào, lương cũng không cao.

"Đúng rồi, còn có xà phòng hiệu Hải Đăng, tôi lấy cô hai cục, cũng là phúc lợi của giáo viên."

Triển Ngải Bình cười nói: "Tôi cũng không dạy bao nhiêu tiết mà lại lấy nhiều đồ như thế."

"Xà phòng này khó mua, trên thực tế cũng không đắt."

Buổi chiều Triển Ngải Bình tiếp tục trở lại giảng dạy, dạy xong tiết cuối cùng, phía sau phòng học có rất nhiều người, ngoại trừ hiệu trưởng Ngụy, còn có viện trưởng Hứa của viện quân y.

Đã một thời gian dài Triển Ngải Bình không gặp lại viện trưởng Hứa, không nghĩ tới ông ta cũng ở nơi đây.

Kết thúc tiết dạy, hiệu trưởng Ngụy khen cô: "Cô giáo Triển, tiết học của cô quả thật rất hay, người trẻ tuổi, rất có bản lĩnh."

Triển Ngải Bình trò chuyện đơn giản vài câu với hiệu trưởng Ngụy, cuối cùng còn lại cô và viện trưởng Hứa.

Viện trưởng Hứa rõ ràng cho thấy có lời muốn nói với cô.

"Đồng chí Triển, cô đi tới viện quân y với tôi một chuyện, có người đưa vài món đồ cho cô, cô tiện đường lấy về đi."

Triển Ngải Bình sửng sốt một chút: "… Đưa đồ cho tôi?"

Nói xong lời này, tim cô đập chậm một nhịp, có hơi không dám tin tưởng, trong lòng cô loạn tung tùng phèo, vô cùng hoang mang, cô theo bản năng nghĩ tới một người, nhưng cô lại không dám nghĩ.

"Bên Thượng Hải gửi tới, tôi cũng không nói nhiều, tự cô lấy về xem."

Triển Ngải Bình gật đầu: "Cảm ơn ông, viện trưởng Hứa."

Viện trưởng Hứa nhìn Triển Ngải Bình trước mắt, ông ta thở dài một hơi, trong lòng lại là hối hận khó nén, "Vừa nãy cô dạy không tệ, kiến thức cô học rất vững chắc, thầy cô nói, hồi đó cô đi học là người cố gắng học hành nhất."

Triển Ngải Bình lặng im không nói.

"Chúc mừng cô, nhanh như vậy đã thành viện phó của một bệnh viện rồi."

Triển Ngải Bình khẽ nở nụ cười: "Chỉ là viện phó của một bệnh viện ở nông thôn."

Viện trưởng Hứa nói: "Đó cũng là một chức viện phó, lên chức rồi, trách nhiệm trên người càng to lớn hơn."

"Thằng nhóc họ Cố này cũng không biết đạp phải cái số chó ngáp phải ruồi gì mới cưới được người vợ như cô."

Triển Ngải Bình cười cười.

Viện trưởng Hứa lại nói: "Nếu như con trai của tôi có thể có được cái số chó ngáp phải ruồi này thì tốt rồi."

Triển Ngải Bình do dự nói: "Thầy Tôn ông ấy cũng biết tôi lên làm viện phó rồi à."

Thầy Tôn, giáo sư Tôn, người đã từng là ân sư của cô, cũng là người cô không biết nên đối mặt thế nào nhất.

Giáo sư Tôn là bạn cũ của viện trưởng Hứa.

"Biết rồi, nói cô đã cố gắng phấn đấu cho ông ấy thấy." Sau khi nói xong, viện trưởng Hứa không nói nữa.

Cuống họng Triển Ngải Bình nghẹn lại, như là bị nhét vào một quả hạch đào, nói không nên lời.

Triển Ngải Bình và viện trưởng Hứa cùng ngồi trên một chiếc xe jeep đến viện quân y, viện trưởng Hứa không nói về thầy Tôn nữa, mà là hỏi về sự phát triển của bệnh viện Nham Tâm của bọn họ, Triển Ngải Bình trả lời từng câu.

Viện trưởng Hứa nói: "Cô làm cái chức viện phó này rất xứng đáng."

"Cũng là người mẹ tốt, mang theo con đi làm, quả nhiên, phụ nữ có thể chống nửa bầu trời."

Bình Luận (0)
Comment