Đến viện quân y, hai người xuống xe, Triển Ngải Bình vào phòng làm việc của viện trưởng với ông ta, trên đường đụng phải Cố Tương Nghi, hai người chưa kịp nói chuyện, cô đi lấy đồ với viện trưởng Hứa trước.
"Chị dâu?" Cố Tương Nghi chớp mắt một cái, "Sao chị dâu mình cũng tới? Lẽ nào chị dâu mình cũng sắp điều đến viện quân y? Thế nhưng rõ ràng chị ấy vừa mới thành viện phó của bệnh viện mà."
Triển Ngải Bình đến văn phòng cùng viện trưởng Hứa, cô nhìn thấy một thùng gỗ rất lớn, thoáng chốc có chút dở khóc dở cười, trong này rốt cuộc đựng cái gì vậy? Một thùng gỗ to như vậy, có thể chứa cả người vào.
Cô thử đẩy, rất nặng, bên trong hẳn là sách, trong lòng Triển Ngải Bình đã có suy tính.
Viện trưởng Hứa nói: "Cô khiêng về rồi hãy mở ra, tôi cho người khiêng về giúp cô."
"Viện trưởng Hứa, cám ơn."
Viện trưởng Hứa thở dài một hơi, "Sớm biết vậy tôi nên giữ cô ở lại viện quân y."
Triển Ngải Bình cười cười không nói nữa, hai chiến sĩ đến khiêng cái thùng to đến cửa bệnh viện giúp cô. Vào lúc này Cố Tương Nghi chuồn qua, vừa thấy Triển Ngải Bình lập tức hưng phấn: "Chị dâu chị dâu, chị tới bệnh viện làm gì vậy?"
"Chị tới lấy ít đồ."
"Ồ." Cố Tương Nghi thất vọng, "Không phải đặc biệt đến thăm em à?"
"Cũng coi như là đặc biệt tới thăm em đi, nếu như rảnh rỗi thì tới nhà ăn cơm, Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên đều muốn gặp cô út của chúng nó."
Cố Tương Nghi cười: "Hai đứa chúng nó nhớ em thật hả? Hai đứa chúng nó rõ ràng hết ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn mỗi ngày, mới sẽ không nhớ đến em."
"Chúng nó chỉ nhớ mẹ chúng thôi."
"Hai đứa chúng nó không nhớ em, nhưng em thật sự rất nhớ chúng."
Triển Ngải Bình nói: "Hai đứa nó sắp mọc răng rồi."
"Thật à, khi nào mọc đầy bốn cái răng, em cảm thấy răng con nít rất đáng yêu." Cố Tương Nghi suy nghĩ một chút rồi nói: "Chờ hai đứa nó đến một tuổi là có thể nói chuyện, nhất định phải dạy chúng nó gọi em là cô út."
"Chắc rồi."
Triển Ngải Bình đưa một cục xà phòng hiệu Hải Đăng cho cô ấy, Cố Tương Nghi cầm xà phòng: "Thì ra chị dâu tới để đưa xà phòng cho em, xà phòng này khá tốt."
Triển Ngải Bình nói: "Chị đi làm giáo viên ở trường y, mới nhận được, đưa em một cục."
"Được, cảm ơn chị dâu."
Triển Ngải Bình rời viện quân y, có một chiếc xe jeep quân dụng đưa cô về, lái xe vậy mà là người quen, chính là Trịnh Hoa, đồng chí đang lái xe tới viện quân y thì nổ lốp xe, suýt chút nữa có vấn đề về cảm xúc, được chủ nhiệm Lý khuyên nhủ ấy.
"Chị dâu, mời chị ngồi."
Lần này Trịnh Hoa dốc hết sức lái, kiên quyết không cho chị dâu sau lưng có cơ hội cướp bánh lái của cậu ta.
Một đường thông thuận đến viện gia chúc, hai chiến sĩ cường tráng khiêng thùng gỗ vào nhà giúp cô. Triển Ngải Bình nhìn rương gỗ đặt ở ngay giữa phòng, cô không có vội vã mở ra mà là kinh ngạc mất hồn.
Giáo sư Tôn là ân sư của cô, cô vẫn luôn cảm thấy mình thẹn với sự bồi dưỡng của thầy.
Tinh thần cô run rẩy, Triển Ngải Bình đi tới, đầu ngón tay cô lạnh lẽo, động tác chậm rãi mở thùng gỗ, vừa mở ra, có một mùi sách và mùi sợi hoá học, trên cùng là một bức thư, phía dưới thư có rất nhiều chồng sách cùng vở ghi, còn có vải vóc bằng sợi tổng hợp được gấp gọn.
Triển Ngải Bình cầm lấy lá thư đó, trong thư là chữ viết quen thuộc, là thầy Tôn viết cho cô, trong thư thầy chúc mừng cô sinh thai long phượng, còn thành viện phó bệnh viện…
Sau khi cô đọc thư xong, vành mắt đỏ ửng, từng giọt nước mắt nóng bỏng theo khóe mắt chảy xuống.
Triển Ngải Bình giơ tay lau, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến động tĩnh, hóa ra là Cố Thịnh trở về.
"Vợ, em mang gì về vậy?" Cố Thịnh vừa về đã nghe nói vợ mình khiêng một thùng đồ to về nhà, bởi vì còn chưa nhận đứa nhỏ về, là một người cha bỉm sữa tốt, anh đi tìm Tần Lan Phương rước hai nhóc con về, một tay một đứa, để một người lính kéo xe đẩy về giúp mình.
Nghe thấy tiếng của Cố Thịnh, Triển Ngải Bình lau vội nước mắt. Cố Thịnh vào nhà, hai đứa nhỏ trong lồng ngực anh động đậy trước, đứa nhỏ quá nhớ mẹ, vừa thấy Triển Ngải Bình, hai nhóc đều kích động, muốn uống sữa.
"Em ——" Cố Thịnh nhìn mặt cô, trong lòng hoảng hốt. Triển Ngải Bình nhận lấy hai đứa bé, cho hai nhóc bú sữa, Cố Thịnh thì lại đi ra ngoài cầm xe đẩy, đóng cửa lại.
Cố Thịnh kéo ghế qua, ngồi ở bên người cô, dịu dàng nói: "Vợ, làm sao vậy?"
Anh giơ tay lau nước mắt cho cô.
Triển Ngải Bình nhắm mắt lại nhích lại gần anh, "Thầy em, thầy Tôn gửi ít đồ cho em."