Thầy Tôn đối với cô mà nói, là thầy, cũng là cha, ông ấy yêu cầu rất nghiêm ngặt với cô, kỳ vọng rất cao ở cô, thậm chí coi cô như con gái ruột… Từ sau khi cô xuất ngũ, Triển Ngải Bình không có mặt mũi gặp lại thầy Tôn, cũng chưa từng liên lạc.
Cô sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của thầy Tôn nhất.
Con trai con gái thầy và cô mất sớm, bọn họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thầy ở trong trường rất săn sóc cô, được nghỉ Triển Ngải Bình cũng đến nhà thầy ăn cơm, vợ thầy cũng rất thương cô, nói cô vừa quật cường lại mạnh mẽ, rõ ràng là một cô gái nhưng biểu hiện như con trai, nói bọn họ giống như là có thêm một đứa con trai.
"Đâu chỉ là có thêm con trai, là vừa có con trai, vừa có con gái, một mình con bé chiếm hết toàn bộ rồi."
Thầy và cô cho cô rất nhiều tình yêu của cha mẹ mà cô thiếu hụt, thế nhưng cô… Trên thực tế trong lòng cô rất sợ hãi lại nhớ nhung sự dịu dàng ấy, có thể là bởi vì mẹ từ nhỏ giáo dục nghiêm cộng thêm cùng cha xa cách, quan hệ của cô với cha mẹ cũng không quá thân mật, xưa nay cô cũng chưa nói lời thân mật với mẹ, mười mấy hai mươi tuổi cô cũng không biết nên làm sao tiếp thu sự ấm áp của tình thân.
Cô chỉ có thể cố gắng để thầy không thất vọng… Thế nhưng cô vẫn không thể nào làm được.
Cố Thịnh hôn lên nước mắt của cô: "Vậy sao em khóc đến mức như vậy? Lẽ nào là thầy em bảo em ly hôn với anh, muốn kêu em quay về."
Triển Ngải Bình dở khóc dở cười: "…"
"Anh đừng nói lung tung." Triển Ngải Bình vỗ gương mặt tuấn tú của anh, cô mím môi: "Em chỉ cảm thấy thẹn với thầy, thầy đối với em quá tốt, thầy tặng em rất nhiều thứ, anh xem, thầy gửi em rất nhiều sách thuốc, còn có rất nhiều hình ảnh tư liệu, còn có những ghi chép tâm đắc của thầy… Cô còn mua vài sợi tổng hợp, loại vải sợi hoá học này là hàng nhập khẩu, chỉ có ở Thượng Hải và Quảng Thành mới có."
Trong nước vẫn chưa thể tự sản xuất vải sợi tổng hợp, tất cả đều nhờ nhập khẩu, chỉ có Thượng Hải và Quảng Thành bán, ở Thượng Hải muốn mua vải sợi tổng hợp cũng phải đứng xếp hàng rất lâu, người người tranh đoạt, bởi vì loại vải này không cần phiếu vải.
Năm ngoái người lãnh đạo quốc gia biết dân chúng có sự khát khao cháy bỏng đối với vải sợi hoá học, năm nay đang muốn đưa kỹ thuật sản xuất của nước ngoài vào, xây dựng ở trong nước, chỉ tiếc để trong nước sản xuất vải sợi hóa học còn phải đợi thêm mấy năm.
Loại vải sợi tổng hợp này trên thực tế là không sánh được với vải sợi bông, sợi vải sợi tổng hợp nhẹ, sờ vào mát mẻ, nhưng nó kín gió, không hút mồ hôi, không giữ ấm, mặc vào không thoải mái bằng vải sợi bông, nhưng vải sợi bông dễ mòn, dễ bị rách, cần vá lại, rất xấu, mà ưu điểm của sợi tổng hợp là chịu được mài mòn, màu sắc tươi tắn xinh đẹp, còn không cần phiếu vải.
Lúc này người Thượng Hải cũng lấy việc mặc một bộ áo "sợi tổng hợp" làm vinh quang.
Cố Thịnh nói: "Những tấm vải này đẹp quá, em làm mấy cái váy đi?"
Triển Ngải Bình cười nói: "Cũng làm mấy bộ quần áo cho anh, cho anh ra ngoài khoe khoang nhé?"
Cố Thịnh co rút khóe miệng: "Em nói tấm vải hoa này hả?"
"Chậc chậc" Triển Ngải Bình ghét bỏ liếc mắt nhìn anh: "Rõ ràng cũng có màu trắng với màu xanh, anh chỉ nhìn thấy vải hoa, em biết rồi, nhất định là anh thích vải hoa, hết cách rồi, em may áo sơ mi hoa cho anh nhé, cho anh ra ngoài khoe khoang với người ta."
"Không không không, em vẫn nên may một bộ đồ nghiêm chỉnh cho anh, cũng may ít bộ cho con?"
Triển Ngải Bình nói: "Trẻ con thì mặc vải sợi bông đi, hút mồ hôi thoáng khí, vải sợi hoá học quá bí."
"Nghe lời em, bác sĩ Triển nhà chúng ta cẩn thận nhất."
Ánh mắt Cố Thịnh lom lom nhìn cô: "Thì ra chỉ là bị cảm động tới khóc, em cũng đừng quá cảm động, chớ bị thầy em lừa về, bây giờ em là vợ anh."
"Em cũng không thể bỏ con giữa chợ!"
Triển Ngải Bình: "—— Thầy bảo em làm rất tốt."
Cố Thịnh thở phào nhẹ nhõm, anh gật đầu tán thành: "Đúng là em làm rất tốt."
"Nếu đã xuất ngũ, vậy cũng đừng trở về, ngựa tốt không ăn cỏ cũ, Triển Đại Bình Bình của chúng ta tuyệt đối không ăn cỏ cũ, em nhìn em đi, bây giờ em lười như thế, sáng sớm còn ngủ nướng, chưa bao giờ gấp chăn, chúng ta phải làm một nữ quân nhân xuất ngũ ưu tú nhé."
Triển Ngải Bình cười đá anh một cái, "Tới địa ngục đi."
"Viện phó Triển cố lên chức nhé."
Triển Ngải Bình không nói gì: "Một củ cải một cái hố, em muốn lên chức phải vượt qua viện trưởng Hách, anh muốn lên chức phải vượt qua đoàn trưởng Khương."
Hoặc là bọn họ điều đi, hoặc là phải chờ bên trên có chỗ trống.
"Cũng chưa chắc."
Chuyện tương lai ai nói chính xác được.