Triển Ngải Bình lấy dũng khí gọi điện thoại cho giáo sư Tôn, giáo sư Tôn nhận được điện thoại của cô, giọng điệu làm bộ bình tĩnh: "Qua bên kia lập gia đình một năm rốt cuộc biết gọi điện thoại cho thầy rồi hả?"
"Con nhóc tuyệt tình như trò, sinh con trai con gái cũng không nói với thầy."
Triển Ngải Bình xoa chóp mũi: "Thầy, em cho rằng thầy không chấp nhận người học trò như em."
Năm ngoái cô muốn đến viện quân y, vẫn là thầy Tôn áp đặt ngăn cản, bảo viện trưởng Hứa không thu nhận cô.
"Nào có biết em cứng cỏi như thế." Thầy Tôn chỉ tiếc mài sắt không thành kim: "Thằng nhóc kia tốt thế sao, trò với cậu ta cao chạy xa bay, đến con cũng sinh cho cậu ta hai đứa, thực sự là con gái lớn rồi không cần cha."
Triển Ngải Bình cười nói đùa với ông ấy: "Cha, không phải con cũng rinh về cho cha một đứa con rể tốt sao, anh ấy rất có tiền đồ, lần sau con dắt con rể tốt qua cho cha, để anh ấy hầu hạ cha."
"Vậy còn tạm được." Giáo sư Tôn hừ hừ hai tiếng: "Không không không, cha không muốn gặp thằng nhóc thúi ấy, cha muốn gặp cháu ngoại của cha."
"Được, con dẫn tới cho cha xem."
Giáo sư Tôn nói: "Em đó, bây giờ vừa mở miệng là gọi cha rất thân thiết, có bản lĩnh thì nhận thầy làm cha nuôi thật đi."
Triển Ngải Bình nói: "Được, vậy em chính là con gái nuôi của thầy."
Trước đây thầy trò bọn họ chưa từng lái qua chuyện cười như vậy, hiện tại cô không ở trường học, cũng xuất ngũ rồi, không cần tránh hiềm nghi, cho dù cô thật sự nhận một người cha nuôi cũng không có gì.
Giáo sư Tôn sửng sốt một chút: "Thật à?"
Sau khi ông ấy thốt ra lời cảm thán kinh ngạc, cũng không chờ Triển Ngải Bình nói chuyện, ông ấy trực tiếp đánh nhịp: "Trò đó, Triển Ngải Bình, sau này trò sẽ là con gái của thầy, không cần trò làm học trò của thầy, loại học sinh hư này, khai trừ sư môn, thầy không cần trò nữa."
"Học trò thân truyền thầy dạy dỗ ra lại thành viện phó của một bệnh viện thị trấn nho nhỏ, mất mặt, trò không phải học trò của thầy, sau này trò tuyệt đối đừng nói là học trò của thầy với bên ngoài, tôi không giữ nổi mặt mũi."
Triển Ngải Bình nói: "Cha nuôi, sau này con không làm cha mất mặt."
Giáo sư Tôn nói: "Nếu như là con gái của cha, mất mặt thì mất mặt, ai bảo cha có một đứa con gái bảo bối như vậy."
Triển Ngải Bình đỏ mắt: "Cha đừng quá tốt với con."
"Là trước đây cha quá nghiêm khắc với con, cô con, mẹ nuôi của con đã nói với cha, nói cha khiến con áp lực quá lớn, con còn trẻ, cha quá ép con."
Triển Ngải Bình lẩm bẩm nói: "… Không phải như vậy."
Giáo sư Tôn hỏi cô: "Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Có rất nhiều nhân tố phức tạp." Còn là bởi vì lần đầu tiên trải qua sống chết, nhớ tới mình đã từng suýt chút nữa lỡ tay hại chết Cố Thịnh, còn có cãi nhau với em trai, thêm kỳ vọng mà thầy đặt lên người mình… Rất nhiều thứ đan xen vào nhau.
Triển Ngải Bình nói đơn giản ở trong điện thoại, "Để tỉ mỉ hơn, chờ sau này con ở trước mặt cha lại nói cho cha nghe kỹ hơn."
"Thì ra em và thằng nhóc thúi kia còn có nhiều ngọn nguồn và quá khứ như vậy." Giáo sư Tôn thở phào nhẹ nhõm, "Là thanh mai trúc mã cũng không tệ, chớ ngu ngốc chạy với tên đàn ông xa lạ."
"Lúc trước sao con không độc chết cậu ta! Để cậu ta tự nhiên nhặt con gái lớn của cha."
Triển Ngải Bình: "… Cha nuôi, cha chớ nói lung tung."
"Mẹ nuôi con chọn vải sợi tổng hợp cho con, con nhận được chưa? Tự may vài bộ váy đẹp, bây giờ con không phải quân nhân, muốn mặc váy đẹp thì cứ mặc sức mà mặc, giống như những cô gái xinh đẹp kia, đừng may cho thằng nhóc thúi đó."
Triển Ngải Bình cười nói: "Yên tâm, con may mấy bộ váy đẹp cho mình, ánh mắt mẹ nuôi rất tốt, chọn vải tổng hợp đều cực kỳ đẹp."
"Đúng thế, đây là cha con tự mình chọn đó."
Triển Ngải Bình: "…"
"Vải hoa màu xanh lam đấy, đẹp không? Cha nói mua cho con màu hồng, mẹ nuôi con một hai muốn màu xanh lam."
"Càng màu sắc rực rỡ mới đẹp, con đó, phù hợp mặc màu sắc tươi tắn."
Triển Ngải Bình: "…" Cảm ơn mẹ nuôi.
"Trước đây con giống như con trai vậy, cha không tưởng tượng được dáng vẻ con mặc váy hoa, con tìm thợ may may xong, mặc vào, chụp hình, gửi qua cho cha mẹ nuôi xem."
"Nhớ phải có cả hai cháu ngoại."
"Còn chồng gì đó, đừng có chụp cậu ta."
Triển Ngải Bình bất đắc dĩ cười: "Được, con tự may váy, chụp ảnh, gửi qua cho cha mẹ nuôi xem."
Giáo sư Tôn trợn mắt ngoác mồm: "Con còn có thể may quần áo hả? Con biết đạp máy khâu rồi hả? Con làm sao biết?"
Triển Ngải Bình: "Kết hôn rồi biết."
"Cha muốn đạp chết thằng nhóc họ Cố kia."
Triển Ngải Bình động viên ông ấy nói: "Cha nuôi, sau này con cũng may mấy bộ quần áo cho cha và mẹ nuôi."
"Đương nhiên phải làm."
"Chừng nào con tự mình dẫn hai cháu ngoại tới gặp cha với mẹ nuôi con mới tốt."
Triển Ngải Bình bảo đảm nói: "Con nhất định nỗ lực tìm cơ hội."