Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 286 - Chương 286. Vải Hoa Rách 7

Chương 286. Vải hoa rách 7 Chương 286. Vải hoa rách 7

Giáo sư Tôn nói: "Mỗi tháng gửi bức thư về nhà, chớ có lười biếng, đừng như những đứa con gái gả ra ngoài kia, không nhớ nhà mẹ đẻ, cái gì mà con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, đây đều là tư tưởng cổ hủ của xã hội cũ."

"Con lập tức viết thư hồi âm cho cha với mẹ nuôi."

Giáo sư Tôn kỳ quái nói: "Con vẫn nên gửi luôn ảnh của thằng rể tồi cho cha đi, thằng con rể thúi này, cũng hết cách rồi, ai bảo con gái của cha thích, đành chấp nhận vậy."

Triển Ngải Bình không nhịn được cười: "Được, con rể xấu cũng phải gặp cha mẹ vợ."

Triển Ngải Bình lại hàn huyên vài câu với giáo sư Tôn, giáo sư Tôn tiếp tục nói trong điện thoại: "Vừa vặn con đang ở bên kia, nếu con có cơ hội, có thể đến viện y học Xuân Thành chào hỏi người đồng đội cũ của cha."

"Dạ."

Triển Ngải Bình cúp điện thoại, trong lòng thanh thản, cô rất vui sướng, cô có thêm một người cha nuôi và mẹ nuôi, mẹ của cô qua đời rất lâu, cha cưới mẹ kế khác thành lập gia đình khác, cô cũng coi như mình không cha không mẹ, bây giờ cô lại có cha mẹ rồi.

Cô chạy về nhà, chỉ thấy Cố Thịnh dỗ con, thấy cô về, anh khẽ hừ một tiếng, "Làm sao? Lại muốn về bên cạnh thầy em à?"

Triển Ngải Bình nói: "Giờ không còn là thầy em nữa, thầy không cần em, thầy khai trừ em khỏi sư môn rồi."

Cố Thịnh nhíu mày: "Làm sao?"

Triển Ngải Bình nói: "Thầy chê em làm thầy mất mặt xấu hổ, chạy theo người đàn ông xa lạ, còn chạy đến bệnh viện thị trấn làm viện phó, thầy không còn mặt mũi nào."

"Hả?" Anh chính là gã đàn ông xa lạ kia?

"Vừa khéo, anh cũng không cần người thầy này."

"Ừ." Triển Ngải Bình cười gật gù: "Cũng vừa hay, em tìm người cha vợ mới cho anh rồi."

Cố Thịnh nhíu mày nghi ngờ nói: "Cha vợ mới?"

"Không sai, anh không chỉ có thêm cha vợ mới, anh còn có thêm một người mẹ vợ mới, sợ không?" Triển Ngải Bình khẽ mỉm cười nói: "Giờ thầy Tôn là cha em, cô là mẹ nuôi em."

"Thật sao?" Cố Thịnh nở nụ cười: "Vậy anh có thêm cha mẹ vợ rồi."

Triển Ngải Bình ưỡn ngực, nhìn anh từ trên cao xuống: "Đồng chí Cố, sau này anh nhớ phải cẩn thận chút, giờ em có người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, anh bớt bắt nạt em đi."

Cố Thịnh bất đắc dĩ: "Anh nào dám bắt nạt em, em không cưỡi ở trên đầu anh anh đã cảm ơn trời đất rồi."

Triển Ngải Bình hừ một tiếng: "Thầy em rất khác với Triển Bác, anh không phải là con rể tốt của ông ấy, anh là tên đàn ông xa lạ bắt cóc con gái ông ấy, sau này chờ bị cha vợ anh hiếp đáp đi."

Cố Thịnh giả vờ giả vịt thở dài một hơi: "Vợ, em phải thương anh."

Triển Ngải Bình thực sự không nhịn cười được, cô ôm hai đứa bé, bản thân chen vào trong lòng Cố Thịnh, vui vẻ ôm anh: "Cố Thịnh, ngày hôm nay em thật sự rất vui…"

"Chúc mừng em." Cố Thịnh cười cúi đầu hôn cô.

Sau khi giáo sư Tôn cúp điện thoại, ông ấy hết sức vui sướng, quả thực vui không

ngậm mồm vào được, vợ ông - Tề Thục Uyển trở về, đặt đồ ăn xuống, hỏi ông ấy: "Ông gọi điện thoại cho Bình Bình hả? Thầy trò hai người làm hòa rồi à?"

"Đã sớm bảo ông liên lạc với con bé, ông còn cứ cứng đầu, nghe nói con bé sinh sinh đôi, tôi nói gửi cho Bình Bình ít vải sợi tổng hợp đi, ông còn cứng hơn nhét nhiều sách như vậy, những quyển sách nát kia của ông có ích lợi gì, con bé ở bên kia không mua được vải sợi tổng hợp, tôi gửi ít đồ cho con bé, mắc mớ gì tới ông…" Tề Thục Uyển nói liên miên cằn nhằn một đống.

Giáo sư Tôn vung tay: "Là Bình Bình gọi điện thoại cho tôi, quan hệ thầy trò của tôi với nó đã không còn, tôi không cần đứa học trò này nữa."

Tề Thục Uyển nói: "Ông nói lời vô liêm sỉ gì thế, con bé không phải học trò mà ông ngày nhớ đêm mong à, nếu không phải tôi nghe người khác nói con bé sinh thai long phượng, nghĩ bên kia điều kiện gian khổ, gửi ít đồ qua cho con bé, ông còn ——"

Giáo sư Tôn đánh gãy lời bà ấy: "Tuy rằng tôi không cần đứa học trò này, nhưng tôi có thêm đứa con gái."

"Sau này Bình Bình chính là con gái nuôi của chúng ta."

Tề Thục Uyển kinh ngạc trợn to hai mắt, bật thốt lên: "Thật à?"

"Ầy, bà vui lên, bà không chỉ có thêm con gái, bà còn có con rể, còn có cháu ngoại trai và cháu ngoại gái."

Tề Thục Uyển nói: "Ông không nói sớm một chút, tôi gửi đồ ít rồi, lúc ông gọi điện thoại cho con gái cũng không bảo tôi."

Giáo sư Tôn cười nói: "Ai bảo bà không ở nhà, là nó gọi điện thoại cho tôi, cũng không phải tôi gọi điện thoại cho nó."

"Bà đừng sốt ruột, sau khi nó gửi thư qua, cho bà xem dáng vẻ lúc nó mặc váy, còn có hai đứa cháu ngoại, và cả thằng nhóc thối tha kia."

"Cái gì mà thằng nhóc thối tha, đây phải là… Con rể." Trước kia dưới gối hai vợ chồng họ không có con cái, giờ có thêm con gái, trong lòng Tề Thục Uyển trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hận không thể lập tức gặp con gái bà ấy một chút, "Ông nói xem sao Bình Bình gả xa như vậy."

Giáo sư Tôn nói: "Đúng thế."

Bình Luận (0)
Comment