Triển Ngải Bình chuẩn bị may mấy bộ quần áo cho mình, chụp ảnh sớm một chút, gửi cho cha nuôi mẹ nuôi, để họ nhìn tình huống hiện tại của mình một cái, cũng thuận tiện biểu diễn tay nghề may vá của mình.
Vải hoa màu xanh trắng này trên thực tế rất đẹp, chỉ là quá hoa hòe, nếu may toàn bộ thành chiếc đầm, quả thực, Triển Ngải Bình lắc đầu cười, cô dự định làm thành váy lửng, như vậy rất đẹp, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phía dưới là váy hoa màu xanh trắng, trông văn nhã lại đẹp đẽ.
Vải màu vàng thuần sắc ngược lại có thể may thành đầm, may mắn vải trắng nhiều, Triển Ngải Bình còn muốn may một bộ quần áo cho Cố Thịnh, tuy rằng anh không có cơ hội mặc vì ngày thường phải mặc quân trang.
Ở nhà mình, Triển Ngải Bình thay váy mới, áo sơ mi trắng như tuyết, không xuyên thấu, vải vóc mát mẻ lành lạnh, không thể nói là thoải mái, nhưng có một cảm giác bồng bềnh, phía dưới là váy lửng vải hoa màu xanh trắng, cô soi gương, tự cảm thấy cũng không tệ lắm.
Cố Thịnh vừa về tới nhìn thấy cô, con mắt lập tức sáng lên: "Vợ anh thật là xinh đẹp, may thêm mấy bộ váy nữa đi, khỏi may quần áo cho anh, tiết kiệm vải cho em, dù cho không mặc ra ngoài thì ở nhà mặc cho anh xem."
Triển Ngải Bình lườm anh một cái: "Anh nghĩ hay thật."
"Vẫn là con gái chúng em may váy rất tiện, nhanh như vậy đã may xong, giờ vợ anh cũng thành thợ may có tay nghề rất tốt." Cố Thịnh vòng quanh cô: "Thiệt thòi, cũng thật là thiệt thòi lớn, lúc vợ anh mười lăm mười sáu tuổi sao không mặc váy chứ? Hồi đó còn có thể mặc sườn xám, còn chưa từng thấy dáng vẻ em mặc sườn xám bao giờ."
"Thượng Hải có nhiều thợ may biết may sườn xám, làm cho em mấy bộ, giống như người phụ nữ in trên kem dưỡng da trước kia vậy."
Triển Ngải Bình bật cười: "Anh nhìn anh đi, nhỏ giọng một chút, chớ nói lung tung."
"Được, anh không nói." Cố Thịnh đi lên phía trước, lôi kéo tay cô, tỉ mỉ nhìn cô, Triển Ngải Bình bị anh nhìn tới xấu hổ, cúi đầu nhìn mũi chân.
"Đều là vợ chồng già rồi, anh còn nhìn cái gì."
Cố Thịnh cười nói: "Vợ anh đẹp, còn không cho nhìn nhiều một chút?"
"Thật sự đẹp như vậy sao? Trước đây cũng đã may mấy bộ váy."
"Không phải do vải vóc không giống nhau sao?" Cố Thịnh gật gù: "Mới mẻ
chút, rất đẹp."
Triển Ngải Bình bị anh nói tới mở cờ trong bụng: "Vậy anh cứ tiếp tục nói, cái miệng này của anh được lắm, tiếp tục khen ngợi đi."
"Khen em đẹp!"
Cố Thịnh ôm cô vào trong ngực: "Vợ à, em đúng là mặt dày."
Triển Ngải Bình nói: "Vậy trước tiên chụp mấy tấm hình đi, đi tìm Tiểu Muội mượn máy chụp hình? Nếu không thì nhà chúng ta mua một cái máy chụp hình đi?"
Triển Ngải Bình vốn cảm thấy không có gì cần phải mua máy ảnh sớm, Cố Tiểu Muội mua, thỉnh thoảng mượn cô ấy dùng một chút, hiện tại cảm thấy, mua một cái máy chụp hình cũng không tệ.
Cố Thịnh tán thành: "Vậy chúng ta mua máy chụp hình đi, ngược lại quyền lực tài chính trong nhà đều ở trên tay em, em muốn mua cái gì còn phải hỏi anh sao?"
Triển Ngải Bình nói: "Không phải do muốn hỏi thử kinh nghiệm của tham mưu trưởng Cố sao, tham mưu giúp em đi."
Cố Thịnh dứt khoát gọn gàng: "Mua."
Hai vợ chồng nói chuyện rôm rả, đứa nhỏ bên cạnh bị cha mẹ không để mắt đến, kêu gào không ngừng, hai người lại cùng dỗ con.
Cố Thịnh ôm Tiểu Thang Viên: "Nhìn mẹ con xem, mẹ mặc váy mới, có xinh không? Sau này mẹ cũng may mấy bộ váy đẹp cho Tiểu Thang Viên nhé."
Triển Ngải Bình nói: "Chỉ sợ con gái không thích mặc váy."
Cố Thịnh nói: "Không thích mặc cũng làm mấy bộ."
Oa Bao Nhục kêu to một tiếng: "A?!"
Cố Thịnh nói: "Con trai của em bất mãn kìa, con trai cũng muốn may hai bộ."
Triển Ngải Bình nói: "May, đều may hết, con nhìn cha các con kìa, thật đáng ghét."
Vào lúc này bên ngoài sân lại truyền tới động tĩnh, chủ nhiệm Lý Ngọc Hà vác cái bụng to tìm tới cửa, chị ấy nhìn thấy bộ quần áo của Triển Ngải Bình, hết sức kinh ngạc: "Bộ quần áo này rất đẹp."
Triển Ngải Bình nói: "Chủ nhiệm Lý, sao chị lại tới đây?"
Lý Ngọc Hà thở dài một hơi: "Lần này chị đến đây là muốn nói với em chuyện của Chu Huệ."