Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 288 - Chương 288. Máy Ảnh 1

Chương 288. Máy ảnh 1 Chương 288. Máy ảnh 1

Sau khi Lý Ngọc Hà nhắc tới Chu Huệ, Triển Ngải Bình mời chị ấy đến phòng sách nói chuyện. Cố Thịnh tự giác dẫn hai đứa nhỏ ra ngoài, làm một người cha bỉm sữa dỗ con xứng chức.

Lý Ngọc Hà nói: "Bây giờ Chu Huệ sống thế nào?"

"Sống rất tốt, giờ chị ấy muốn thi bác sĩ gây mê đó."

Lý Ngọc Hà nói: "Em cũng đừng gạt chị, phụ nữ ly hôn, trong lòng cô ấy có thể không đau khổ sao? Lời đàm tiếu của người bên ngoài đã đủ uống một bình rồi, người bình thường ai ly hôn chứ? Phụ nữ nông thôn dù cho không sống tiếp được nữa, cũng không có mấy ai ly hôn…"

Triển Ngải Bình nói: "Người trong bệnh viện bọn em đều khá tốt, không ai đàm tiếu chị ấy, chị ấy sống trong bệnh viện rất vui vẻ, viện trưởng Hách cũng khen tư tưởng chị ấy tích cực hướng lên phía trước… Chị ấy đang chuẩn bị vào thị trấn bồi dưỡng học tập đây."

Lý Ngọc Hà thở dài một hơi nói: "Vậy không phải còn mệt hơn trước đây sao? Đoàn trưởng La cậu ta có lỗi, nhưng điều kiện cá nhân của cậu ta cũng quả thật rất tốt, Chu Huệ sống chung với cậu ta, không chịu khổ chịu cực, giờ đoàn trưởng La cũng biết sai rồi, mẹ của cậu ta cũng trở về… Cậu ta van xin chị đến chỗ này, thà hủy đi mười toà miếu cũng không hủy một mối hôn nhân, nếu hai người bọn họ có thể quay về với nhau cũng là một câu chuyện đẹp."

Triển Ngải Bình lắc đầu một cái: "Em thấy bây giờ Chu Huệ không có tâm tư này, chị ấy đang một lòng một dạ nỗ lực học tập."

"Chủ nhiệm Lý chị đang vác cái bụng to, hãy nghỉ ngơi đi, đừng bận tâm những chuyện vô bổ này."

Lý Ngọc Hà vung tay: "Người ta đã cầu tới cửa rồi, chị đành tới nói vài tiếng, giờ Chu Huệ tốt với em, em khuyên nhủ cô ấy không chừng có tác dụng, đoàn trưởng La muốn lấy ngựa chết thành ngựa sống mà."

Triển Ngải Bình nói: "Lúc là vợ chồng không cố gắng quý trọng, ly hôn rồi lại ở đây khổ sở dây dưa thì có ích lợi gì?"

Lý Ngọc Hà: "Giờ cậu ta thay đổi rồi, người sai biết nghĩ lại quý hơn vàng, bây giờ đoàn trưởng La rất quan tâm Chu Huệ…"

"Chị nói những việc này với em cũng vô dụng." Triển Ngải Bình lắc đầu nói: "Bảo đoàn trưởng La tự đi nói với Chu Huệ."

Lý Ngọc Hà ôi một tiếng: "Không phải em cũng biết mai mối cho người ta sao? Nếu như tơ hồng của hai người bọn họ chưa đứt, em cứ kéo giúp một cái, nói vài lời hay về đoàn trưởng La."

Triển Ngải Bình nói: "Đó cũng không phải là lúc này, bây giờ Chu Huệ một lòng một dạ học tập, không muốn yêu đương."

Lý Ngọc Hà nói: "Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, Chu Huệ phục hôn, lại tiếp tục học cũng không trễ."

"Trễ." Triển Ngải Bình từ chối: "Em không có hứng thú tác hợp hai người bọn họ, chủ nhiệm Lý có tâm tư thì chị tự đi tìm Chu Huệ nói đi."

"Chị? Chị cũng không có tâm tư gì." Lý Ngọc Hà thở dài một hơi, "Giờ chị mang thai, chị rảnh rỗi đi tìm việc, ôm đồm mọi chuyện lên người mình à, nếu không phải người ta đã tìm tới cửa, khổ sở cầu xin, chị cũng không muốn quản."

"Chị thấy đoàn trưởng La có lòng thật, em đi nói với Chu Huệ, nếu như trong lòng cô ấy còn lưu luyến, cũng đừng quá sĩ diện, cho một bậc thang đi xuống, hai vợ chồng sớm gương vỡ lại lành, quay về với nhau."

"Em cứ đi nói với cô ấy một câu, coi như chủ nhiệm Lý chị van em."

"Được thôi." Triển Ngải Bình gật đầu: "Em nói với chị ấy một tiếng, chị ấy đưa ra quyết định gì em đều không quan tâm."

Chủ nhiệm Lý nói: "Cũng không có liên quan tới chị, ngược lại chị rất ngóng trông bọn họ tốt đẹp, nhưng nếu không có duyên phận, chuyện này cũng không thể cưỡng cầu."

"Điều kiện cá nhân của đoàn trưởng La không tệ, bỏ lỡ người này, Chu Huệ đâu còn có thể tìm được người có điều kiện tốt như vậy?"

"Dù gì đoàn trưởng La cũng là một đoàn trưởng, là sĩ quan, cậu ta muốn tìm đối tượng cũng rất dễ tìm…"

Triển Ngải Bình cười cười nói: "Vậy bảo anh ta mau tìm người khác đi."

"Nhưng trong lòng cậu ta còn nghĩ tới Chu Huệ, xem như là người có tình hiếm thấy."

"Chị cũng chỉ nói thôi, em nghe một chút là được rồi."

Lý Ngọc Hà nói xong cũng rời đi, Triển Ngải Bình tiễn chị ấy ra ngoài, "Chị cẩn thận một chút."

"Ai, em trở về đi."

Về tới nhà, Tiểu Thang Viên và Oa Bao Nhục ồn ào đòi mẹ, Triển Ngải Bình ôm con, để hai đứa nhóc như con sâu thịt nằm nhoài bên chân mình, Cố Thịnh ôm ngực cười cưng chiều nhìn ba người bọn họ.

"Vẫn là mẹ các con đến mới hữu hiệu."

Triển Ngải Bình "Y" một tiếng: "Anh đừng khiêm tốn, cha bọn nhỏ cũng có tác dụng, vừa nãy không phải dỗ con rất ngoan sao, anh cũng đừng hòng thoát khỏi trách nhiệm, đồng chí Cố."

Cái gì mà mẹ đến là hữu hiệu nhất, ai chăm đứa nhỏ nhiều, ai đối xử tốt với nó, nó sẽ thân với người đó, mẹ là hữu hiệu nhất, lẽ nào chuyện gì cũng để mẹ làm? Cha hoàn toàn hất tay mặc kệ?

"Đoàn trưởng La chính là vết xe đổ của anh."

Bình Luận (0)
Comment