Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 289 - Chương 289. Máy Ảnh 2

Chương 289. Máy ảnh 2 Chương 289. Máy ảnh 2

Cố Thịnh nghiêng người qua, hai tay đặt ở trên giường tre, con mắt nhìn chăm chú Triển Ngải Bình từ khoảng cách gần: "Cái gì mà dẫm vào vết xe đổ, anh không hề giống đoàn trưởng La tí gì nhé."

Triển Ngải Bình cười nói: "Để anh lấy làm gương, vừa nãy chủ nhiệm Lý đến, tới khuyên nhủ, còn bảo em làm thuyết khách, hỗ trợ thúc đẩy đoàn trưởng La và y tá Chu gương vỡ lại lành, ai, tham mưu trưởng Cố, chuyện này anh thấy thế nào?"

"Anh thấy thế nào hả?" Cố Thịnh thả lỏng thân thể, "Anh lại không quan tâm, chuyện của hai người bọn họ anh không biết, cũng không đánh giá."

"Anh sợ giẫm hố chứ gì, sợ mình nói sai lời chọc em tức giận?" Triển Ngải Bình duỗi tay đụng vào gương mặt tuấn tú của anh.

"Hai ta ở bên nhau, làm gì cứ nói những chuyện này, còn không bằng tiếp tục khen vợ nhà anh thật đẹp." Cố Thịnh cười, lén hôn lên mặt cô một cái.

Triển Ngải Bình tức giận nói: "Thật háo sắc."

"Ly hôn cũng ly hôn rồi, còn phục hôn cái gì?" Một tay Cố Thịnh ôm Oa Bao Nhục, một tay kia ôm eo Triển Ngải Bình: "Ví dụ là anh, anh đánh chết cũng sẽ không ly hôn với vợ anh."

"Anh còn chờ nhìn vợ anh biến thành một bà lão, tóc trắng xoá, răng rụng hết."

Triển Ngải Bình bật cười: "Em á, em có thuật giữ nhan, anh có tin không? Chờ lúc em 66 tuổi còn có cô gái 20 tuổi gọi em là chị."

Vừa nghe lời này, Cố Thịnh không nhịn được cười: "Vậy cô gái ấy nhất định là mắt không tốt, không đeo kính."

Triển Ngải Bình vô tình đẩy anh ra: "Anh mới mắt không tốt, đến lúc đó anh già thành lão già nát rượu chớ tới gần em."

"Càng muốn tới gần em, mỗi ngày xoay quanh em."

Triển Ngải Bình giặt sạch quần áo mới may, với thời tiết ở đây rất nhanh đã khô ráo, ngày hôm sau mặc đi bệnh viện làm, trong lòng cô rất vui sướng, đây là vải mà cha mẹ nuôi cô chọn cho cô.

Cô rất ít khi nhận được sự quan tâm yêu thương đến từ cha mẹ, khi còn bé mẹ ruột cũng không cho cô mặc váy, đột nhiên thoáng cái có mẹ nuôi cha nuôi, còn đưa vải cho cô may váy, thật giống như bồi thường những gì đã từng thiếu hụt trong quá khứ, dù cho mình đã làm mẹ, trải qua nhiều chuyện như vậy, nên trầm ổn khiêm tốn, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn mặc ra ngoài khoe khoang.

Triển Ngải Bình mặc váy bằng vải sợi tổng hợp đến bệnh viện, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít tầm mắt. Tần Diễm Phương vừa thấy cô thì oa oa kêu to: "Hôm nay viện phó mặc quần áo thật đẹp, màu sắc của bộ váy này đẹp quá, tôi thích hoa văn này."

Cũng là do thời đại này phần lớn quần áo quá mộc mạc, vì thế thẩm mỹ thiên về màu sắc rực rỡ.

Tần Diễm Phương rất thích váy hoa xanh trắng của cô.

Triển Ngải Bình vui vẻ nói: "Đẹp ha."

Cô đứng ở nơi đó, mặc một bộ váy xanh trắng, gió nhẹ thổi bay làn váy của cô, mắt cá chân thon thả, người đứng ở nơi đó dáng ngọc yêu kiều, tóc dài đen nhánh búi thành mấy búi tóc búi sau gáy, ngũ quan long lanh, dung mạo xinh đẹp, cười lên càng lung linh động lòng.

"Đây là vải gì vậy, không giống như là vải sợi bông, sờ thật cứng, mát mát lành lạnh."

Triển Ngải Bình nói: "Đây là váy vải ‘sợi tổng hợp’, không phải vải sợi bông, sợi hoá học đó."

"Là cha mẹ nuôi của tôi gửi cho."

"Thật sao? Cái tên này đặt hay lắm, sờ vào lành lạnh." Tần Diễm Phương vây quanh cô, cảm thán liên tục: "Chiếc váy này thật xinh đẹp, không chỉ có váy đẹp, viện phó của chúng ta càng xinh đẹp."

"Không hề giống gái hai con, nếu như tooi kết hôn cũng giống như cô vậy thì tốt rồi."

Bác sĩ Triệu nói: "Cô nỗ lực cố gắng, học tập theo viện phó"

"Cậu bớt nói đi." Tần Diễm Phương đẩy cậu ta ra, cô ấy tiếp tục ngắm Triển Ngải

Bình, càng nhìn càng kinh diễm, tóc của Triển Ngải Bình đều được búi lên, có thể nhìn thấy một đoạn xương quai xanh tinh xảo, còn có cần cổ trắng như tuyết, tất cả tóc đều búi ở sau gáy, càng lộ đường nét dưới cằm mỹ lệ xinh đẹp của cô, da dẻ trơn bóng nhẵn nhụi.

"Kiều tóc này của cô làm thế nào vậy? Thật là đẹp." Kiểu tóc của Triển Ngải Bình khác với kiểu tóc quấn bóng loáng, căng tràn của những bà lão, mà tóc của cô hơi xoã ra như nụ hoa.

"Là kiểu Thượng Hải hả?"

Triển Ngải Bình cười nói: "Nếu như cô muốn học thì tôi sẽ dạy cho cô."

"Được được, viện phó, cô thật đúng là quá tốt, y thuật cao siêu, lại xinh đẹp, đa tài đa nghệ!" Tần Diễm Phương liên tục khen cô.

Bác sĩ Châu đi ngang qua, ghét bỏ nói: "Kế toán Tần, cô là chuyên gia nịnh hót, cả ngày chỉ biết nịnh hót ở trước mặt viện phó."

Tần Diễm Phương bất mãn: "Nịnh hót cái gì, tôi ăn ngay nói thật mà."

Bác sĩ Châu hừ một tiếng, ông ta nhìn về phía Triển Ngải Bình: "Viện phó, cô đừng tin cô ta nói, cô ta là nịnh hót, tôi là thật lòng cảm thấy quần áo của cô đẹp."

Tần Diễm Phương: "… Chú mới nịnh hót!"

Triển Ngải Bình nở nụ cười: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa."

Bình Luận (0)
Comment