Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 290 - Chương 290. Máy Ảnh 3

Chương 290. Máy ảnh 3 Chương 290. Máy ảnh 3

"Nịnh hót, toàn bộ thành kẻ nịnh hót." Viện trưởng Hách đứng cách đó không xa, ông ấy chậc chậc vài tiếng: "Bác sĩ Châu, Tiểu Tần, các người cũng đừng vây quanh viện phó Triển nữa, mau mau mau, đều tới nịnh hót tôi đi."

Triển Ngải Bình: "…"

Tần Diễm Phương: "Viện trưởng, bên tôi còn chút chuyện, đi trước đây."

Bác sĩ Châu: "Tôi đi giã cao thuốc."

Viện trưởng Hách: "…"

Triển Ngải Bình cười nói: "Viện trưởng, cần tôi nịnh hót ông không?"

Viện trưởng Hách thở dài một hơi: "Những người này không thể khen tôi một tiếng tuấn tú sao? Nhớ tôi lúc còn trẻ cũng là chàng trai tuấn tú người người tán thưởng."

Triển Ngải Bình đi tìm Chu Huệ, Chu Huệ đang ngồi ở trước bàn làm việc, cô ấy mặc quần áo y tá, tóc cẩn thận tỉ mỉ buộc lên ở sau gáy, trên mặt cô ta không có bất kỳ biểu lộ gì, đang chuyên chú đọc sách trong tay.

Lúc không có bệnh nhân, Chu Huệ tân dụng mọi thứ trong bệnh viện đọc sách học tập.

Lúc cô ấy cau mày vẻ mặt nghiêm túc, tuy rằng cô ấy xinh đẹp, nhưng giữa hai lông mày cô ấy có vẻ hung tướng, khi mặt không hề cảm xúc có vẻ cực kỳ uy nghiêm, bệnh nhân nhìn thấy cô ấy đều bất giác tin cô ấy là một y tá trầm ổn có kinh nghiệm.

"Y tá Chu, tôi có vài chuyện muốn nói với chị."

Chu Huệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Triển Ngải Bình, cô ấy nở nụ cười: "Viện phó, chuyện gì vậy? Tôi thông qua kỳ thi cơ bản, lập tức sẽ vào trong huyện học ba tháng, cho nên đang đọc lại sách một chút."

"Cô muốn nói gì sao?"

"Ngày hôm qua chủ nhiệm Lý tới tìm tôi, nói đến chuyện của chị." Triển Ngải Bình đi thẳng vào vấn đề, cũng không vòng vo, nói thẳng chuyện chủ nhiệm Lý nhờ cô.

Chu Huệ kinh ngạc nói: "Cô cũng tới khuyên tôi hợp lại với La Bình Vĩ sao?"

Triển Ngải Bình lắc đầu: "Tôi cũng không khuyên cô, tôi chỉ tới nói một tiếng, truyền lời mà thôi, tôi không nói, cô cũng có thể đoán được chủ nhiệm Lý nói cái gì, không ngoài nói rằng điều kiện của đoàn trưởng La không tệ lắm, anh ta cũng sửa lại tính nết, chị ly hôn rồi, sau này muốn tìm người có điều kiện như vậy rất khó…"

"Những câu nói này chị nghe một chút là được, tôi cũng không quấy nhiễu suy nghĩ của chị."

Nghe cô nói như vậy, Chu Huệ nở nụ cười: "Ly hôn còn hợp lại cái gì? Giờ tôi đã hoàn toàn cảm thấy tôi với anh ta không phải người cùng một con đường, không thể nào đâu, người không cùng đường thì không cùng suy nghĩ."

"Tôi thay đổi rồi."

"Trước đây La Bình Vĩ đến dây dưa tôi nhiều lần, anh ta còn quan tâm tôi, nói tôi học bác sĩ gây mê gì đó quá cực khổ quá mệt nhọc, nếu như gả cho anh ta, vẫn làm một y tá bình thường giống như trước, muốn làm thì làm, không làm thì ở nhà quán xuyến việc nhà trông con, anh ta còn nói anh ta đi chữa bệnh, anh ta có thể sinh con —— ha ha."

Chu Huệ có hơi nực cười cười vài tiếng: "Anh ta rất quan tâm tôi, nhưng tôi cũng không quá thoải mái, tôi phản cảm cùng cực."

"Trước đây lúc anh ta khoác lác về công lao của mình, nói mình chịu bao nhiêu khổ bao nhiêu mệt nhọc mới làm tới đoàn trưởng, giờ tôi chẳng qua là nỗ lực học tập, ban đêm đốt đèn đọc sách, anh ta đã bảo tôi đừng quá mệt mỏi, ở nhà làm một phu nhân rỗi rãnh là được, sao tôi nghe mà cảm thấy rất phản cảm."

"—— Thật giống như nói phụ nữ chúng ta không làm được gì, nên ở nhà nhàn rỗi, bị đàn ông nuôi."

"Thật giống như đang nói tôi đi học, đi làm việc, hoàn toàn là tự mình chuốc lấy khổ."

Chu Huệ cười tiếp tục nói: "Nhưng tôi luôn muốn tự mình chuốc lấy khổ."

"Tôi cảm thấy cuộc sống mỗi ngày đọc sách học tập như thế rất phong phú, tinh thần của tôi chưa từng thỏa mãn như vậy, đi làm một phu nhân nhàn rỗi bị đàn ông nuôi rất thoải mái, nghe thật giống như không buồn không lo, nhưng mà… Tiến bộ trong công việc và kết quả học tập càng làm cho tôi say mê, cả người tôi đều sống tích cực hướng lên, cuộc đời của tôi có mục tiêu, có hi vọng rồi."

"Trước đây trèo cành cao, tôi luôn cảm thấy trong lòng không vững, lo lắng đề phòng, người khác thấy tôi có thể diện, nhưng trong lòng tôi rất bất an, chỉ có thể dựa vào khoe khoang với người ta và sự đố kỵ của người khác để an ủi tinh thần của mình… Thôi, cuộc sống như thế cho dù tốt, tôi cũng không muốn trải qua."

"Viện phó Triện, cô nghĩ như thế nào, cô không phải cảm thấy tôi rất ngốc sao? Bày đặt ‘cuộc sống tốt đẹp’, tự mình chịu mệt nhọc, làm một người đoàn trưởng phu nhân không tốt sao? La Bình Vĩ có nhiều tật xấu, nói thế nào cũng là cán bộ cao cấp…"

Triển Ngải Bình cười lắc đầu một cái: "Chị không ngốc, nghe xong lời nói mới nãy của chị, làm tôi nghĩ tới một đoạn từng đọc ở trong sách lúc trước, tôi viết xuống cho chị xem."

Chu Huệ sửng sốt một chút: "Được, câu gì?"

Bình Luận (0)
Comment