Triển Ngải Bình cầm bút, lấy cây bút máy Anh Hùng được tặng trước đó, ngòi bút xoạt xoạt xoạt lưu lại mấy dòng chữ trên giấy:
"Đàn ông cực kỳ may mắn ở chỗ, anh ta, dù là thành niên hay là khi còn bé, nhất định phải bước lên một con đường cực kỳ gian khổ, có điều đây là một con đường đáng tin nhất; phụ nữ bất hạnh là gần như không thể kháng cự dụ hoặc hoặc cung phụng, cô ấy không bị yêu cầu cố gắng hướng về phía trước, chỉ được khuyến khích chìm trong cực lạc. Khi cô ấy phát hiện mình bị ảo tưởng lường gạt, đã là lúc quá muộn, sức mạnh đã bị tiêu hao hết ở trong thất bại mạo hiểm rồi." ( Chú thích 1)
Chu Huệ đọc xong cả câu, cô ấy cười nói: "Cảm ơn, tôi rất thích, tôi cũng muốn đi trên một con đường đáng tin cậy."
Triển Ngải Bình và cô ấy nhìn nhau nở nụ cười.
Lúc này tâm tình của Chu Huệ cực kỳ thanh thản, cô ấy chú ý tới Triển Ngải Bình mặc bộ váy trên người, tán dương: "Váy của cô thật đẹp!"
"Thật sao? Hôm nay tôi đã nghe rất nhiều câu nói như thế rồi."
Chu Huệ cười cười: "Không chê nhiều, giờ đang là thời tiết tốt, cô xem, hoa trên núi đều nở rồi, có muốn đi hái hoa thông không, trên núi có rất nhiều hoa, mùa xuân có thể ăn rất nhiều hoa, hoa bí đỏ, hoa chuối, còn có hoa giáp móng ngựa trên núi…"
Triển Ngải Bình nói: "Nếu không thì chúng ta đi hái hoa thông làm bánh hoa thông đi?"
"Được." Chu Huệ nói: "Viện phó Triển, cô không chơi lễ hội té nước à?"
Triển Ngải Bình nói: "Chờ mấy năm nữa con cái lớn hơn chút rồi đi."
"Cũng đúng, bây giờ cô không chịu nổi lạnh, phải chú ý chút, tôi ấy, cực kỳ thích chơi té nước, muốn cùng chơi với cô."
Triển Ngải Bình: "Đánh trận nước à? Chị không tát nước bằng tôi đâu."
"Cái đó thì chưa chắc."
Triển Ngải Bình cười nói: "Chị cho rằng tôi có một người thôi à, tôi dẫn người nhà đến."
Chu Huệ chắp tay sau lưng: "Tôi cũng sẽ tìm một đồng chí cách mạng cùng chung chí hướng, như lão Cố nhà cô vậy."
"Đáng tiếc, sao tôi không có thanh mai trúc mã chứ."
Triển Ngải Bình nói: "Thanh mai trúc mã cũng không tốt đâu, khi còn bé chúng tôi cãi nhau đánh nhau mỗi ngày."
Chu Huệ cười nói: "Tôi không tin."
"Chẳng qua là liếc mắt đưa tình thôi."
Triển Ngải Bình: "…Cái đó thì chưa chắc."
Hai người bọn họ trò chuyện một lúc, bên ngoài ý xuân vừa vặn, hẹn ngày lên núi hái hoa thông.
*
Triển Ngải Bình lại may xong một cái đầm màu vàng tinh khiết, sau khi may xong, cô vào thành phố mua máy chụp ảnh, gửi cả bản thảo trước đó chưa gửi đi, chờ bên kia xét duyệt sửa đổi bản thảo, sang năm có thể nhìn thấy sách mẫu rồi.
Quá trình xuất bản một quyển sách rất phức tạp.
Sau khi gửi xong rời đi, Triển Ngải Bình hơi thở phào nhẹ nhõm.
Cô mua là máy chụp hình hiệu Hải Âu, hơn 200 đồng, giá rất cao, ở thời đại này một cuộc phẫu thuật ung thư có lẽ chỉ bảy mươi, tám mươi đồng.
Máy chụp hình trắng đen trông cồng kềnh lại khổng lồ, là một món đồ lớn, rất nặng, chính diện là hai vòng tròn lớn, Triển Ngải Bình xách về nhà, trên đường rất nhiều người nhìn máy chụp hình trong tay cô, cũng có người nghi ngờ cô là phóng viên của báo tỉnh.
Ngày thường chỉ có phóng viên mới cầm máy chụp hình chạy tới chạy lui.
Triển Ngải Bình nghiên cứu máy chụp hình trong tay ở nhà chờ Cố Thịnh trở về. Cố Thịnh về đến nhà, nhìn thấy "món đồ to tướng" trong tay cô, cười nói: "Mua rồi hả?"
"Mua rồi, anh đừng chạm vào, đồng chí Cố, em chụp hình cho anh."
Cố Thịnh giơ tay chặn lại: "Ngừng, em đừng lộn xộn, anh muốn đi tắm rửa thay quần áo."
Dứt lời, Cố Thịnh vội vàng chuồn đi, kiên quyết không cho Triển Ngải Bình có cơ hội chụp hình anh, để lại Triển Ngải Bình ôm máy chụp hình cực kỳ cạn lời.
Thực sự là có gánh nặng thần tượng nặng ba tấn mà.
Chỉ tiếc máy chụp hình kiểu cũ này cũng không có thể chụp ngay bành bạch, thằng nhãi này cứ chạy luôn tuồn, không bắt được bóng người anh.
Triển Ngải Bình không nỡ uổng phí hết cuộn phim, không thể làm gì khác là dung túng anh đi tắm rửa thay quần áo trước, Triển Ngải Bình thả máy chụp hình xuống, móc gương và lược ra, sửa soạn bản thân.
"Chụp ảnh mà, nên tự nhiên chút."
Cố Thịnh tắm xong đi ra, anh thay đổi bộ quân trang mới tinh, nhìn từ bề ngoài hiên ngang oai hùng, một gương mặt tuấn tú không hiện vẻ mặt gì, mà thâm trầm trầm mặc, có vẻ vô cùng uy nghiêm.
Anh trầm giọng nói: "Em chụp đi."
Triển Ngải Bình nghĩ thầm cô chụp cái rắm, cô muốn dán hai chữ "giả bộ" và "giả dối" to tướng lên trán anh.
Cố Thịnh thúc giục: "Mau mau chụp!"
Triển Ngải Bình chụp cho anh mấy bức, năng lực tạo dáng của Cố Thịnh rất khá, lúc anh mười mấy tuổi đã bộc lộ thiên phú.
Chờ Triển Ngải Bình chụp xong, Cố Thịnh nói: "Sau khi chụp xong cho cha mẹ nuôi của anh xem, con rể của bọn họ anh tuấn thận trọng, là người đáng tin."
Triển Ngải Bình không có gì để nói: "…"