Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 292 - Chương 292. Máy Ảnh 5

Chương 292. Máy ảnh 5 Chương 292. Máy ảnh 5

Cô cảm thấy vừa nãy mình giống như là đang chụp giấy chứng nhận cho Husky vậy.

Trong hình là một chú chó bảnh bao nghiêm trang, trên thực tế rất cạn lời.

Triển Ngải Bình nhìn thấy dáng vẻ đắc ý này của anh, không nhịn được nhớ tới cảnh tượng lúc trước khi gặp anh ở bệnh viện Thượng Hải, khi đó tuyết bay đầy trời, quay người lại nhìn thấy anh khoác áo bành-tô quân đội, đứng trong gió rét, trong tay cầm một điếu thuốc, mặt anh không hề cảm xúc nhìn cô… Cũng là giả vờ giả vịt.

Nếu đã chụp thì dứt khoát chụp hết.

Triển Ngải Bình đi tìm một cái áo bành-tô quân đội phủ thêm cho anh, lại lấy ra một điếu thuốc cho anh, bảo anh mau tạo dáng.

Cố Thịnh nhíu lông mày tuấn tú: "Nhất định phải thế ư? Giờ anh cũng không

hút thuốc lá."

Triển Ngải Bình nói: "Chụp thôi mà, anh nhanh chút, mau mau."

Cố Thịnh: "…"

"Em chụp bức này cũng đừng cho cha mẹ nuôi anh thấy, trời nắng to, khoác cái áo bành-tô, anh sợ cha mẹ vợ anh nghi đầu óc anh có bệnh…"

Triển Ngải Bình không nhịn được cười: "Em giữ lại tự mình xem."

"Được, vợ em muốn chụp thế nào cứ chụp."

Triển Ngải Bình: "Anh uy nghiêm chút, hung dữ chút có được không, ánh mắt dữ dằn chút."

Cố Thịnh: "… Nhìn em anh không hung dữ được."

Triển Ngải Bình: "Phối hợp với em, buổi tối em phối hợp với anh, cho anh ngon ngọt."

Ánh mắt Cố Thịnh lập tức "dữ tợn".

Triển Ngải Bình: "…"

Sau khi chụp xong, Triển Ngải Bình tiến lên đá anh một cái, có mấy người thật đúng là giống như con lừa, nhất định phải treo củ cải ở trước mặt.

Cố Thịnh hết sức ân cần tiến lên tiếp nhận máy chụp hình từ trong tay cô, bóp vai cho cô: "Vợ mệt không, máy chụp hình hơi nặng, nào nào nào, nhanh ngồi xuống nghỉ một lát."

Triển Ngải Bình vỗ tay anh, ghét bỏ nói: "Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của anh kìa."

Cố Thịnh cười nói: "Không phải anh đã hầu hạ vợ rất tốt sao, giờ mới có thể nếm được ngon ngọt của anh, lỡ như em không thực hiện thì làm sao bây giờ?"

Triển Ngải Bình liếc mắt: "Em đổi ý thì anh thế nào?"

Hai tay Cố Thịnh chống nạnh, bất mãn hết sức: "Này, Triển Đại Bình Bình, chúng ta không thể làm trái quy ước."

"Vậy anh cần phải hầu hạ em tốt một chút." Triển Ngải Bình đưa tay phải ra, ngón tay trỏ ngoắc ngoắc, "Lại đây, trước tiên cho anh nếm chút ngon ngọt."

Cố Thịnh lộ ra nụ cười, Triển Ngải Bình ôm gương mặt tuấn tú của anh, cười hôn từng chút lên môi anh.

"Nhiều hơn chút đi…"

Triển Ngải Bình: "…"

"Anh nhìn anh đi, Oa Bao Nhục tỉnh rồi, con xem, sau này cũng đừng học như cha con, không có tiền đồ."

Cố Thịnh: "Họ Cố nhà bọn anh có truyền thống thương vợ."

"Trước đây quả thật không nhìn ra."

"Anh cầm đi, anh chụp ảnh cho em, phải chụp em đẹp chút."

Triển Ngải Bình mang theo con cùng chụp ảnh, Cố Thịnh chụp mấy bức cho cô, Triển Ngải Bình nói: "Còn phải mang con ra ngoài chụp vài bức."

Cố Thịnh cười cưng chiều nói: "Tất cả nghe theo em, em muốn chụp chỗ nào thì chụp chỗ đó."

Triển Ngải Bình nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, "Anh nhanh đi nấu cơm đi."

"Đàn bà thật vô tình, dùng anh xong thì vứt, lại cho chút ngon ngọt đi."

Triển Ngải Bình cười nói: "Anh đòi nữa thì ngon ngọt vào buổi tối cũng không còn."

Cố Thịnh: "… Em giữ cho anh."

Cố Thịnh đi nấu cơm, Triển Ngải Bình trông hai nhóc con, hai đứa nhóc này cực kỳ chuyên chú nhìn mẹ, vừa nãy hai nhóc con này còn dùng âm "A a" để quấy rối, trong quá trình chụp ảnh, thỉnh thoảng còn phải đến đè hai con sâu lông nhỏ thích lúc lắc này.

May là hai chúng nó là anh em, không nhất định đòi cha mẹ ôm, hai anh em ôm nhau chơi, xoa bàn tay nhỏ của đối phương, hoặc là tự mình cầm tay của mình, bọn chúng đã có thể nắm hai tay của mình với nhau rồi.

Triển Ngải Bình cầm hai con hổ vải cho hai nhóc con, con hổ vải này là Cố Thịnh tự mình làm, tay nghề của Cố Thịnh cũng không tệ lắm, kỹ năng hội hoạ của anh mạnh, năng lực hành động vững vàng, may hai con hổ vải "uy nghiêm" cho đứa nhỏ.

Cô nghĩ thầm thật đáng tiếc, không chụp ảnh anh se chỉ luồn kim, bảo Triển Ngải Bình may quần áo cho người ta còn được, nếu bảo cô may hổ vải thì cô thật sự không làm được.

Cố Thịnh may hổ vải rất đẹp, vẻ mặt còn rất uy nghiêm, rất sống động, Triển Ngải Bình vui vẻ bóp đuôi con hổ vải.

Cô cầm hổ vải quơ quơ ở trước mặt đứa nhỏ, "Cha làm hổ vải cho con này, gào gừ gào gừ, có thích không?"

Hai nhóc con chảy nước miếng nhìn cô cười, chộp hổ vài vào tay, lập tức bị nước miếng của bọn chúng thấm ướt.

Khóe miệng Triển Ngải Bình co rút: "…"

Cô nhìn hai con hổ vải, mặc dù là mẹ ruột nhưng vẫn vô cùng ghét bỏ.

Đồng chí Triển không muốn cầm chơi nữa.

Bình Luận (0)
Comment