Chờ Cố Thịnh bưng món ăn lại đây, Triển Ngải Bình nói với anh: "Cha bọn nhỏ, anh cũng may một con cho em đi, dựa vào cái gì con có mà em không có."
Đồng chí Cố vô cùng không nể mặt mũi: "Em cho rằng em còn nhỏ hả?"
Nào có người lớn chơi hổ vải.
Triển Ngải Bình nói năng hùng hồn: "Không phải anh nói anh thương vợ sao? Anh thương vợ mà đến con hổ vải cũng không may cho em."
Cố Thịnh bất đắc dĩ cưng chìu nói: "Khóc lóc om sòm."
"Hôn một cái thì may cho em."
Triển Ngải Bình hết sức ân cần: "Vậy em hôn hai lần, anh làm to chút cho em, phải lớn hơn con của con."
"Vậy không được." Cố Thịnh lắc lắc đầu: "Muốn lớn hơn, thế phải hôn ba lần."
"Được." Triển Ngải Bình vui vẻ nói: "Anh may cho em."
Cố Thịnh múc một chén cơm giúp cô, "May xong rồi em đừng lấy ra khoe khoang, khoác lác là em làm."
Triển Ngải Bình: "Anh không thể dung túng vợ anh một chút sao, để cô ấy cảm nhận được một chút niềm vui nhỏ bé?"
"Không thể." Cố Thịnh nhắc nhở cô: "Em đừng gây rắc rối cho anh."
"Đến lúc đó một đống người tìm em may hổ vải, anh xem em làm sao."
"Anh cũng không muốn chùi đít giúp em."
"Cứ nói hổ vải này là của ông ngoại bà ngoại tụi nhỏ gửi tới từ Thượng Hải."
Triển Ngải Bình: "… Được rồi, anh suy nghĩ thật chu đáo."
Chọn một ngày thích hợp, thừa dịp ngày đó buổi chiều Cố Thịnh trở về sớm, cả nhà bọn họ đi ra ngoài chụp ảnh, Cố Tiểu Muội - Cố Tương Nghi cũng tới đây, cô ấy phụ trách khiêng máy chụp ảnh, cầm máy chụp ảnh chụp cho cả nhà bọn họ.
Trong lòng mỗi người Cố Thịnh và Triển Ngải Bình ôm một đứa bé, Tiểu Thang Viên và Oa Bao Nhục còn cầm vải hổ trong tay, nhìn dáng vẻ của bọn chúng hẳn rất yêu thích con hổ vải cha tự làm.
Cố Tương Nghi nhìn thấy con hổ vài này thì rất thích: "Chị dâu, con hổ vải này ở đâu ra vậy? Làm thật xinh đẹp, sẽ không phải là chị dâu làm đấy chứ?"
Triển Ngải Bình đang muốn nói chuyện, Cố Thịnh nói: "Ông ngoại bà ngoại bọn chúng gửi tới."
"Ồ, từ Thượng Hải à, khó trách đẹp như vậy." Cố Tương Nghi đăm chiêu gật gù, "Nếu như sau này em có con, em cũng mua con hổ vải đẹp như vậy."
Cố Thịnh nói: "Rất khó mua, em không mua được đâu."
Cố Tương Nghi hiếu kỳ: "Thật sao? Lẽ nào giống như ‘sợi tổng hợp’, cũng là hàng nhập khẩu?"
Cố Thịnh: "Thật thông minh."
Anh dùng một lời hai nghĩa.
Cố Tương Nghi cười ha ha: "Em đoán đúng rồi hả? Em cũng cảm thấy em rất thông minh."
Triển Ngải Bình: "…" Em gái đáng thương.
"Chị dâu, bộ váy trên người chị thật đẹp!" Cố Tương Nghi không ngừng khen ngợi cái váy trên người Triển Ngải Bình, "Miếng vải này thật là đẹp, chị dâu, chị giống như tiên trên trời vậy."
Triển Ngải Bình nhìn cô ấy cười nói: "Miệng ngọt như thế, cũng may một bộ cho em."
Cố Tương Nghi kinh ngạc: "May cho em hả, vậy em không công không nhận lộc, rất ngại."
"Có gì mà ngại, còn thừa lại ít vải, may một bộ cho em."
Cố Tương Nghi vặn vẹo nhăn nhó: "Vậy không hay lắm đâu…"
Cố Thịnh nói: "Chị dâu em may quần áo cho em, có gì mà không hay."
"Thế thì được!" Cố Tương Nghi vui vẻ, "Chị dâu, chị thật đúng là chị dâu ruột của em."
Chờ rửa ảnh ra, Triển Ngải Bình bỏ vào trong phong thư, lại kèm cả trà Phổ Nhĩ, cà phê, củ tam thất mọc ở đây và thịt xông khói, nhờ người ta đưa đến Thượng Hải, giáo sư Tôn bảo cô đưa trực tiếp cho viện trưởng Hứa, viện trưởng Hứa sẽ tìm người tiện đường mang tới.
Thế nên Triển Ngải Bình mang một túi đồ to đến viện quân y, trong đó còn có váy may cho Cố Tương Nghi. Không thấy Cố Tương Nghi, Triển Ngải Bình đi tìm viện trưởng Hứa trước.
Viện trưởng Hứa vừa thấy cô, lập tức nở nụ cười, kéo dài tiếng nói: "Ai u, mang nhiều đồ thế, thầy trò hai người làm lành rồi à?"
Triển Ngải Bình gật gù: "Làm phiền chú."
"Lão Tôn này không phải là thứ tốt, kẻ ác thì để chú làm, lúc trước chú không nên tin ông ta, giữ cháu ở lại viện quân y rất tốt, cháu xem giờ để cho… Ai, hai người thật là."
Viện trưởng Hứa ảo não cực kỳ, ông ta có cảm giác mình bị hãm hại, bị chiến hữu cũ hãm hại, nếu không có việc của giáo sư Tôn, Triển Ngải Bình đã sớm đến viện quân y.
"Thầy cháu bảo chú sau này chăm sóc cháu, chú làm sao chăm sóc cháu? Cháu lại không ở viện quân y, dù chú mọc cánh muốn đi chăm sóc cháu thì chú bay cũng không bay qua được."
Triển Ngải Bình bật cười: "Viện trưởng Hứa chú nói đùa, cháu cũng phải cảm ơn chú, nếm thử bánh hoa thông cháu làm đi, còn có sữa hai da, cháu bỏ ở trong này cho chú."
Viện trưởng Hứa: "…"