Viện trưởng nếm thử món bánh hoa thông, phát hiện mùi vị cũng không tệ lắm, ông ta càng nghĩ càng tức giận, ông ta cắn răng nói: "Cháu nói xem thầy cháu có phải là cố ý không, ông ta cố ý không để cho học sinh mình đến bệnh viện của chú."
"Viện trưởng Hứa chú đừng hiểu lầm, thầy không có ý này, đều là ma xui quỷ khiến."
Viện trưởng Hứa: "Vậy bây giờ cháu có muốn tới không ——"
"Cha nuôi bảo cháu làm rất tốt."
Viện trưởng Hứa trợn to hai mắt: "Cha nuôi cháu là ai?"
"Cháu bây giờ không phải là học trò của thầy Tôn, thầy và cô là trước đây, hiện giờ là cha nuôi và mẹ nuôi của cháu."
Viện trưởng Hứa cũng sắp rớt cằm xuống đất: "…"
Trong đầu ông ta ong ong, ông ta vốn cho là mình chỉ đi vào một cái hố nhỏ, thì ra đây là một cái vực sâu to.
"Sao có chuyện đó được!" Viện trưởng Hứa vỗ bàn một cái: "Ông ta nhất định là cố ý, không nỡ để cho con gái mình rơi vào trong tay chú."
"Tiểu Triển à, cháu không biết đâu, hồi đó cháu vừa tới, thầy cháu thường xuyên gọi điện thoại cho chú, liệt kê từng tội trạng của cháu, nói cháu chỗ này không được, nói cháu chỗ kia không được, nói cháu tới thương tích đầy mình, lúc đó chú đã nghĩ, thầy trò hai người có thù lớn cỡ nào, cháu rốt cuộc đã làm gì khiến lão Tôn này có oán khí lớn như vậy… Thì ra ông ta coi cháu là con gái ruột à!"
Viện trưởng Hứa lại ôi ôi vài tiếng: "Con gái ruột chạy theo đàn ông, khó trách tức giận đến giơ chân."
"Hóa ra là như vậy, chú hiểu rồi, chú hiểu rồi."
Triển Ngải Bình: "…"
Cô tạm biệt viện trưởng Hứa, đi tìm Cố Tương Nghi. Cố Tương Nghi nhìn thấy cô thì vô cùng vui sướng. Triển Ngải Bình cũng mang theo bánh hoa thông và sữa hai da cho cô ấy, hai người bọn họ ngồi song song trên ghế dài ở bệnh viện, Cố Tương Nghi cười đầu ngã về phía Triển Ngải Bình, cô ấy ôm cánh tay của cô: "Chị dâu chị quá tốt, anh trai chưa chắc là anh ruột em, nhưng chi dâu em nhất định là chị dâu ruột của em."
"Nói lời ngốc nghếch gì vậy, anh ruột em nhất định là anh ruột em, chị dâu em chắc chắn cũng là chị dâu ruột của em."
Cố Tương Nghi: "Chị dâu, chị làm bánh hoa thông ăn ngon thật."
Triển Ngải Bình đưa váy cho cô ấy: "Em lấy về thử xem có vừa người không, không vừa thì chị lại sửa cho em một chút."
Cố Tương Nghi hết sức cảm động: "Em thật đúng là quá hạnh phúc, có ăn có uống còn có quần áo mới mặc."
"Cô nhóc ngốc."
Triển Ngải Bình nói chuyện với cô ấy một lúc, chuẩn bị trở về, cô còn chưa đi ra viện quân y, lại bị một người gọi lại, là bạn học cũ của cô, cũng chính là Chu Đông Hạ.
"Triển Ngải Bình." Chu Đông Hạ mặc áo blouse trắng đứng ở sau lưng cô, cô ta nhìn về phía Triển Ngải Bình, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Một năm qua Triển Ngải Bình thay đổi rất lớn, cô làm mẹ, sinh ra một đôi long phượng, cô còn làm tới chức viện phó của bệnh viện hương trấn, điều này làm cho Chu Đông Hạ cảm thấy vô cùng khó tin.
Học trò mà thầy Tôn yêu thích năm đó, đứa con gái cưng của trời, lại thật sự thanh thản ổn định làm việc ở bệnh viện hương trấn.
Hôm nay Triển Ngải Bình đi ra ngoài, quần áo như muốn tỏa sáng, lúc đi ra từ trường học là một "chàng trai tuấn tú" kiêu ngạo, lạnh lẽo cứng rắn, giờ đây cô đã hoàn toàn biến thành người khác.
Để bạn học cũ trước đây gặp cô sợ là đều không nhận ra.
"Đã lâu không gặp, Chu Đông Hạ, hai ta lại trùng hợp gặp nhau."
Chu Đông Hạ nói: "Chúc mừng cô, nghe nói cô thành viện phó của bệnh viện rồi."
Chu Đông Hạ nói ra lời này, trong lời nói mặc dù là chúc mừng, nhưng mang theo một sự chế nhạo không nói rõ được.
Một bệnh viện rách nát như thế, làm một viện phó thì có gì đặc biệt?
Triển Ngải Bình sợ là cũng không tiện nói ra miệng.
Chu Đông Hạ nghĩ thầm nếu như mình là cô, chắc chắn cũng không có mặt mũi gặp bạn học cũ, Triển Ngải Bình càng không muốn gặp, cô ta càng là muốn tới vồ vập cô.
"Cảm ơn, Chu Đông Hạ, gần đây cô sống thế nào?" Triển Ngải Bình thuận miệng hàn huyên với cô ta vài câu.
"Cũng không tệ lắm." Chu Đông Hạ gẩy tóc bên tai, cô ta nhìn chằm chằm mặt Triển Ngải Bình một lúc.
Sa khi hai người hàn huyên vài câu, Triển Ngải Bình mở miệng nói: "Tôi đi trước."
"Ai, đợi chút." Chu Đông Hạ gọi cô lại, Triển Ngải Bình quay đầu nhìn cô.
Chu Đông Hạ cười nói: "Triển Ngải Bình, vừa vặn, mấy người lão Mã muốn qua đây, nếu không thì đám bạn học cũ chúng ta tụ họp đi?"
Sau khi nói xong, Chu Đông Hạ sợ Triển Ngải Bình từ chối, cũng không chờ cô trả lời, cô ta đã giành nói: "Cô sẽ không giữ mặt mũi cho tôi đấy chứ?"
"Nếu như cô đồng ý, vậy thì lại gọi hai người, sau khi tốt nghiệp, trời nam đất bắc, gặp mặt một lần khó khăn biết bao, cô tụ họp cùng đi. "