Bạn học cũ tụ họp?
Nói đến đây, tuy rằng các cô tốt nghiệp không tới mấy năm, nhưng đối với Triển Ngải Bình mà nói, đây quả thật là "bạn học cũ" tụ họp, mặc kệ Chu Đông Hạ xuất phát từ tâm tư gì mời cô, Triển Ngải Bình đều vui vẻ đồng ý: "Được, đã lâu không gặp, có cơ hội gặp."
Chu Đông Hạ ngây ngẩn cả người: "…"
Triển Ngải Bình cô còn dám đi gặp bạn học cũ? Lẽ nào cô không sợ mất mặt sao? Bây giờ cô chỉ là một viện phó của một bệnh viện hương trấn rách nát.
"Cũng không biết tốt nghiệp mấy năm, tất cả mọi người trở nên như thế nào, chúng ta học trường quân đội, vừa tốt nghiệp đã phân đi khắp trời nam đất bắc…" Cùng là sinh viên chung một lớp, sự chênh lệch giữa mỗi người càng lúc càng lớn, có một số người ở trường học ăn sung mặc sướng, tốt nghiệp chưa chắc đã như ý, có một số người ở trường học không có tiếng tăm gì, vừa tốt nghiệp đã gặp vận may liên tục.
Cũng như có mấy người ngàn chọn vạn chọn muốn đến đơn vị của "thành phố lớn", kết quả là ở nơi chim không thèm ị, mà có mấy người chạy đến hoang mạc Cao Nguyên, kết quả vừa báo danh, vị trí bộ đội lập tức chuyển đi thay quân, chuyển đến địa phương tốt đóng quân.
Cảnh ngộ đời người thực sự khó dò, ở trong bộ đội, càng liên tục biến hóa điều động.
"Triển Ngải Bình, trước kia cô ở Thượng Hải, mọi người thật sự không nghĩ tới cô lại xuất hiện ở đây… Còn thành viện phó của bệnh viện hương trấn." Chu Đông Hạ dừng lại, cô ta cười tiếp tục nói: "Sinh viên khóa này của chúng ta bây giờ người có thể lên làm viện phó gần như không có, chỉ có một mình cô, mọi người biết rồi, nhất định sẽ hâm mộ cô chết mất."
Bọn họ mới vừa tốt nghiệp mới mấy năm chứ? Chức viện phó của Triển Ngải Bình lại như trò cười.
Chu Đông Hạ nói lời nói có hơi quái gở, Triển Ngải Bình buồn cười nhíu mày: "Tôi gả cho con trai nhà thủ trưởng, không khiến người ta hâm mộ hơn à, mấy người có ai gả cho người tốt hơn tôi đâu?"
Càng khỏi nói chồng cô có vẻ ngoài bảnh bao như thế.
Chu Đông Hạ: "…"
Chu Đông Hạ miễn cưỡng nở nụ cười, cô ta nói không nên lời, bởi vì lời Triển Ngải Bình nói đúng là thật.
"Ở đây dù sao cũng không có điều kiện tốt bằng Thượng Hải, cô chịu khổ rồi."
Trong lòng Chu Đông Hạ cực kỳ ghen tị, cô ta đương nhiên biết điều kiện ở đây kém xa Thượng Hải, nhưng tướng mạo của Cố Thịnh, năng lực của anh, còn có gia thế của anh, tiền đồ của anh… Nếu như đổi thành Chu Đông Hạ chọn, cô ta cũng lựa chọn gả cho Cố Thịnh.
Cô ta âm thầm cắn nát hàm răng, bề ngoài thì khen ngợi đủ chỗ tốt của Thượng Hải, hy vọng có thể khiến Triển Ngải Bình lung lay, ngóng trông cô hối hận: "Chúng ta đi học ở Thượng Hải rất tốt, tôi nằm mơ cũng muốn về thăm trường cũ, năm đó cô ở lại Thượng Hải, tôi hâm mộ cô chết đi được, chúng ta và một đám sinh viên tốt nghiệp, người có thể ở lại có mấy ai? Cơ hội tốt như vậy…"
"Đãi ngộ sinh hoạt ở đó cũng tốt, rất nhiều hàng nhập khẩu, còn luôn có nhiều thịt heo thừa, cũng không cần mua bằng phiếu thịt, nếu sinh hoạt ở bên kia thì cũng tốt, tôi còn muốn đi ngắm Tiểu Dương Lâu —— Nói thật, Triển Ngải Bình, cô đến đây có từng hối hận chưa?"
Triển Ngải Bình khẽ mỉm cười nói: "Không hối hận, cũng trách tôi háo sắc làm lu mờ suy nghĩ, tôi với chồng tôi từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu nặng, cũng chỉ có thể gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó… Thế nhưng điều kiện gia đình anh ấy quả thật không tệ, tôi tới đây không hề thiệt thòi gì về mặt vật chất, cha mẹ anh ấy, bốn người anh trai của anh ấy đều săn sóc tôi không ít."
"À? Thật sao?"
Triển Ngải Bình thuận miệng nói: "Bây giờ sữa bột trong nhà tôi uống đến sang năm cũng uống không hết, lúc tôi ở cữ, anh cả anh ấy đưa không ít đồ đến, lúc đứa nhỏ đầy tháng, lại đưa tới rất nhiều, ăn cũng ăn không hết."
"Còn có những viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đó, tôi đều tặng cho người ta."
Chu Đông Hạ đè xuống đố kị: "Cô sinh con xong khôi phục khá tốt."
"Chồng tôi vô cùng tốt với tôi, tôi không gả cho sai người, lúc tôi ở cữ, mỗi ngày anh ấy bảo vệ hầu hạ tôi."
Chu Đông Hạ: "… Ồ."
Chu Đông Hạ đột nhiên hối hận vì mời cô đi tham gia bạn học cũ tụ họp gì đó, có vài người ưu tú, dù cho cô ở đâu cũng có thể sống cuộc sống khiến người ta ước ao.
Trên thực tế, Chu Đông Hạ vẫn rất hâm mộ cô làm một viện phó, điều kiện tiên quyết là cô gả cho người chồng tốt, gần nhà, lại là viện phó của bệnh viện, quan tâm quái là bệnh viện lớn hay bệnh viện nhỏ, thành viện trưởng chính là người số một trong bệnh viện, là "lãnh đạo", mỗi ngày sai khiến người khác, tháng ngày trải qua thoải mái tự tại.
Đối với loại người có thành tích không tốt như Chu Đông Hạ, bản thân không quá cầu tiến mà nói, cuộc sống của Triển Ngải Bình quả thực là thiên đường.
Mà đối với thành tích ban đầu của Triển Ngải Bình mà nói, cuộc sống hiện nay không đáng chú ý.
Triển Ngải Bình nói: "Làm phiền cô liên hệ với bọn họ, quyết định được ngày tháng thì nói với tôi một tiếng."
Chu Đông Hạ gật đầu: "Được rồi."