Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 296 - Chương 296. Cá Mập To 2

Chương 296. Cá mập to 2 Chương 296. Cá mập to 2

Tuy rằng cô ta muốn xem trò cười của Triển Ngải Bình, nhưng Chu Đông Hạ cũng rất muốn tụ họp với đám bạn học, dù cho không xem được chuyện cười, thế nhưng có cơ hội tụ họp, vẫn phải tụ họp.

"Vậy tôi đi về trước."

Triển Ngải Bình rời viện quân y về tới viện của mình, Cố Thịnh về nhà trước, đón hai đứa nhỏ về, đang dỗ con, nhìn thấy Triển Ngải Bình trở về, anh cười hỏi: "Em gái anh có vui không? Chị dâu may quần áo cho nó mà."

"Vui lắm, còn nói anh trai nó chưa chắc là anh trai ruột, nhưng chị dâu nó nhất định là chị dâu ruột."

Cố Thịnh cười nói: "Con nhỏ ngốc."

"Vợ, em về rồi, em nhìn con này, nhìn một vũng nước miếng chảy xuống ống tay áo anh, anh không gặp người được rồi."

Triển Ngải Bình: "… Của con trai mà anh cũng ghét bỏ?"

Cố Thịnh ôm ngực: "Lẽ nào em không ghét bỏ? Đừng cho là anh không nhìn thấy."

Triển Ngải Bình: "…"

Triển Ngải Bình đi qua ôm lấy con trai, Oa Bao Nhục rất vui vẻ, con gái cũng ừ a dựa vào, Triển Ngải Bình thả con trai xuống, lại ôm lấy con gái, "Mẹ cũng không có bản lĩnh giống cha các con, không ôm được hai đứa trong một lần, nào, anh trai em gái các con cùng chơi với nhau đi."

Sau khi Cố Thịnh ném con cho, anh lau nước miếng trên quần áo, ở một bên bệ vệ ngồi xuống, nhìn kỹ bức ảnh lúc trước, "Vợ, em ở trong hình rất đẹp."

"Anh phải cất thật kỹ."

Triển Ngải Bình nói: "Anh lén giấu bao nhiêu bức ảnh của em thế?"

Cố Thịnh: "Không phải là đẹp hơn trước đây sao?"

Triển Ngải Bình hừ một tiếng: "Anh quả nhiên ghét bỏ ảnh dìm lúc trước của em, đàn ông thối đều háo sắc."

Cố Thịnh hết sức hài lòng với bức ảnh: "Anh cho người khác xem ảnh dìm của em, anh tự xem hình đẹp."

Triển Ngải Bình: "Vậy em cũng phải chụp vài bức ảnh dìm của anh, em muốn cho người khác xem ảnh dìm của anh."

Cố Thịnh nghiêm túc nói: "Thế không được, vợ, nếu như em cho người khác xem ảnh dìm của anh, người ta sẽ nói em bị mù, sao lại gả cho một người đàn ông xấu như vậy."

Triển Ngải Bình không có gì để nói: "Vậy anh không sợ người ta nói anh mù à?"

"Mù thì mù, ai bảo anh là một người si tình."

Triển Ngải Bình vứt yếm trẻ con của con trai lên người anh, cô vừa thay đồ sạch cho đứa nhỏ, vừa nói: "Anh bớt đi, anh nói lung tung nữa, lần sau em sẽ ném miếng tả qua."

Cố Thịnh lấy lòng cười sáp tới: "Vợ em đừng tức giận mà, ảnh trước đây của em anh đều cất dưới đáy hòm, có đẹp hay không anh đều không cho người ta xem, có được hay không? Một mình anh độc hưởng."

"Vậy còn được." Triển Ngải Bình cười vỗ mặt anh.

Cố Thịnh lý sự: "Em chùi nước miếng của con trai lên mặt anh."

Triển Ngải Bình: "Để cho hai cha con các anh thân mật một chút."

"Anh cũng để em thân mật một chút nhé." Cố Thịnh đè Triển Ngải Bình, cầm lấy cái yếm trẻ con lau mặt cô, Triển Ngải Bình tức chết rồi, bò lên trên lưng Cố Thịnh, cưỡi ở trên bả vai anh.

Cố Thịnh ôm chân cô: "Bây giờ cả nhà chúng ta đều thân mật."

Triển Ngải Bình nói: "Bây giờ em rất tức giận, em muốn cưỡi ở trên đầu anh, em không xuống."

"Em cưỡi đi, bớt giận lại xuống, ai bảo anh là giai cấp thấp nhất trong nhà…"

Triển Ngải Bình cưỡi ở trên bả vai anh, hai đứa bé ngồi ở trên giường tre ngốc nghếch nhìn cha mẹ, bởi vì mẹ đột nhiên trở nên rất cao.

"Ngày hôm nay em đến viện quân y gặp Chu Đông Hạ, cô ta mời em tụ họp với mấy người bạn học cũ."

Cố Thịnh nói: "Bạn học cũ, bạn học trong trường quân đội của em? Có người anh biết không?"

"Không biết, hẳn là có người biết anh."

Cố Thịnh nói: "Nam hay nữ?"

"Nam nữ đều có, cô ta nói tới lão Mã, là nam, trước đây còn từng nhắc tới em."

Cố Thịnh ghen, trong giọng nói của anh hơi giương cao lên: "Nam? Sao cậu ta từng nhắc tới em hả?"

"Em cũng cưỡi trên đầu cậu ta như thế à?"

Triển Ngải Bình: "Từng khiêng cáng cứu thương chung với em, anh biết chúng em thi đấu, còn có chạy khiêng cáng cứu thương mà."

Hai quân y khiêng người bệnh trên cáng cứu thương chạy cũng thuộc về một kiểu so tài thể thao đặc sắc của trường học.

Vì giành hạng một cuộc thi, bình thường đều là con trai khiêng cáng, con gái có cân nặng tương đối nhẹ nằm ở trên cáng cứu thương làm người bệnh.

Có điều đây cũng không phải là chuyện tốt, có vài người vì giành hạng nhất mà không chừa thủ đoạn nào, người trên cáng cứu thương bị "xóc nảy" rất nguy hiểm.

Cố Thịnh nhíu mày: "…. Em còn từng làm người bệnh không ít lần?"

Triển Ngải Bình cười nói: "Đúng thế, em còn cực kỳ biết vẽ ‘vết sẹo’, có muốn em thử trên cơ thể anh hay không?"

Lúc quân y bọn họ luận võ thi đấu, từng người từng người đều phải làm người bệnh, rút trúng cái gì thì diễn cái đó.

Bình Luận (0)
Comment