Triệu Trí Vĩnh nghi ngờ nói: "Bạn học cũ tụ họp, sao phản ứng của em kỳ lạ thế? Có mấy người?"
Liễu Thi nói: "Bốn, năm người."
"Đều là người quen có quan hệ tốt?"
Liễu Thi thuận miệng nói: "Cũng ổn."
Triệu Trí Vĩnh hoài nghi nói: "Người em thích trong trường quân đội năm đó cũng ở đó?"
Trước đó khi hai người bọn họ xem mắt, Liễu Thi nói cô ta từng động lòng với một người ở trong trường quân đội, khiến Triệu Trí Vĩnh từng ăn không ít giấm.
Liễu Thi im lặng không lên tiếng: "…"
"Là thật à?" Triệu Trí Vĩnh trợn to hai mắt: "Vậy em đừng đi, loại tụ họp này có gì hay, hai ta đều sắp chuẩn bị kết hôn, chẳng lẽ em còn muốn tình cũ không rủ cũng tới với cậu ta?"
Liễu Thi khoát tay áo: "Anh đừng nói lung tung, cô ấy đã kết hôn sinh con rồi."
Triệu Trí Vĩnh: "Cậu ta kết hôn rồi?"
Liễu Thi gật đầu: "Sinh thai long phượng."
Triệu Trí Vĩnh khổ sở nói: "Vậy em đi gặp đi."
Liễu Thi chuẩn bị mặc cái váy đẹp nhất đi gặp Triển Ngải Bình, dù sao cũng là "tình cảm thiếu nữ" năm đó, đối với người có gương mặt tuấn tú lần đầu tiên động lòng ấy, làm sao cũng phải ăn diện thật đẹp.
Hai ngày trước khi cô ta đi tham gia tụ họp, Triệu Trí Vĩnh thấy cô ta sắp xếp mấy bộ váy đẹp, lông mày của anh ta nhăn tới mức quả thực có thể kẹp chết con ruồi, "Nếu không thì anh đi với em?"
Liễu Thi từ chối: "Anh đi cái gì mà đi? Anh lại không được nghỉ."
"Em ăn diện xinh đẹp như thế, chuẩn bị quyến rũ người đàn ông nào? Cái người mà em thích sao? Liễu Thi, em rốt cuộc muốn làm gì? Em còn có mặt mũi mặc ‘quần áo’ anh tặng cho em đi gặp người đàn ông kia?"
Liễu Thi cạn lời: "Em cũng không nói cô ấy là đàn ông mà?"
"Không phải đàn ông? Không phải em nói người trước kia từng thích sao?"
Liễu Thi: "Thì hồi mới vừa khai giảng, em hiểu lầm cô ấy thành đàn ông."
Triệu Trí Vĩnh: "…"
"Vì thế lúc nói cô ấy sinh con, trời ạ, cô ấy còn sinh đôi, em phải đi xem thử!"
Khóe miệng Triệu Trí Vĩnh co rút: "Anh cũng muốn đi xem với em."
Anh ta quả thật thật hiếu kỳ, "bạn học nữ" này rốt cuộc hình dạng ra sao.
Liễu Thi xuất phát, tụ họp ở nhà Chu Đông Hạ. Chu Đông Hạ kết hôn với bạn trai, được phân một căn nhà nhỏ hai phòng, là nhà lầu, không quá lớn, nhưng trong lòng Chu Đông Hạ vẫn rất có cảm giác ưu việt, thời đại này ở nhà lầu chính là chuyện khiến mọi người ước ao.
Cô ta dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, hái mấy đóa hoa tươi, trang trí trong nhà, đợi bạn học tới cửa, lần này bạn học cũ tụ họp tổng cộng chỉ có năm người, hai nam ba nữ, lão Mã trong miệng Chu Đông Hạ, Mã Minh An và Tiền Châu, hai bạn học nam, lần này theo đội chữa bệnh lại đây giao lưu, còn lại là ba người nữ Chu Đông Hạ, Triển Ngải Bình và Liễu Thi.
Mã Minh An và Tiền Châu đã gặp mặt trước đó, bọn họ nghe nói tới chuyện của Triển Ngải Bình, cũng đều tò mò gặp cô. Ngày ấy Chu Đông Hạ không đi làm, sửa soạn bản thân gọn gàng đẹp đẽ, Liễu Thi tới trước, cô ta mặc một chiếc váy hoa bằng sợi tổng hợp xinh đẹp, vô cùng khiến người ta chú ý.
Chu Đông Hạ thấy cô ta, vừa kinh ngạc lại ước ao: "Quần áo của cô thật đẹp, đây là vải gì vậy?"
"Sợi tổng hợp, lẽ nào cô chưa từng thấy?"
"À." Chu Đông Hạ gật gù, trước đây cô ta không thích tiếp xúc với Liễu Thi, bởi vì Liễu Thi được phân đến viện điều dưỡng của cán bộ, điều kiện công việc và hoàn cảnh tốt, còn có thể làm quen với không ít lãnh đạo, khiến cô ta cực kỳ hâm mộ.
Bây giờ có Triển Ngải Bình, nói không chừng hai người họ có thể ngắt véo nhau.
Lúc trước Liễu Thi ở trong lớp không quá đặc sắc, luôn được xem là ở tầng lớp giữa, nhưng cô ta thực sự rất may mắn, ngoại hình cũng không tệ, được phân công việc tốt, bây giờ cô ta sống rất tốt, không thể thiếu khoe khoang một chút với Triển Ngải Bình - người đã từng "ưu tú".
Sống tốt đều như vậy, giọng điệu cũng giương cao, giống như trước đó cô ta gặp lão Mã vậy.
Liễu Thi đến không bao lâu, Triển Ngải Bình cũng đến, cô xách theo ít kẹo và bánh bích quy đến, đưa cho Chu Đông Hạ, "Chu Đông Hạ, nhà cô trang trí rất đẹp."
"Đây là Liễu Thi?"
Liễu Thi cũng sắp rớt cằm xuống đất, cô ta vô cùng khiếp sợ: "Cô cô cô cô… Cô là Triển Ngải Bình?"
Liễu Thi nhìn đại mỹ nhân xinh đẹp trước mắt, cô ta hận không thể đâm mù con mắt của mình, cô ta nghi ngờ con mắt của mình, nghi ngờ quá khứ của mình…
Triển Ngải Bình mặc một chiếc đầm bằng sợi vải tổng hợp màu vàng nhạt, thiết kế của chiếc đầm kiểu thu eo, dáng người có vẻ thon dài, dung mạo của cô sáng rực hào nhoáng, tóc dài búi ở sau gáy, lúc bước đi chầm chậm động lòng người, khiến người ta khó quên.
Rõ ràng gương mặt vẫn là gương mặt đó, thế nhưng ——
Ban đầu sao cô ta lại động tâm với khuôn mặt này?