Triển Ngải Bình nở nụ cười: "Không nhận ra tôi hả? Giờ tôi xuất ngũ rồi, thay đổi rất lớn."
"Đâu chỉ là thay đổi lớn." Liễu Thi ngơ ngác ngỡ ngàng, cô giống như mất hồn, khó có thể tin nổi.
Mối tình đầu của cô ta.
Người năm đó cô ta nảy sinh tình cảm.
Lại từ một chàng trai tuấn tú biến thành một đại mỹ nhân xinh đẹp.
Rốt cuộc là người đàn ông nào chó ngáp phải ruồi mới cưới được đại mỹ nhân ưu tú xinh đẹp như thế.
Nhìn thấy cả người Liễu Thi giống như bị sét đánh, Triển Ngải Bình chớp mắt một cái, "Khó có thể tin nổi đến như vậy sao?"
Ở trong trường học, quan hệ của cô và Liễu Thi bình thường, hai người chưa từng trao đổi.
Chu Đông Hạ ở bên cạnh rót nước, thấy hai người đều mặc váy bằng sợi tổng hợp, cô ta cắn môi, trong lòng vừa không thoải mái, vừa chờ mong, chờ mong hai người so đo lẫn nhau, cắn xé nhau.
Không phải chỉ là váy bằng sợi tổng hợp thôi sao?
Cô ta cũng đi may một cái.
Liễu Thi nhìn chằm chằm mặt của Triển Ngải Bình, không nhịn được nói: "Tôi có thể chạm vào mặt của cô không?"
Triển Ngải Bình từ chối: "Không được."
Ngoại trừ anh Cố nhà cô và đứa nhỏ, không ai có thể chạm vào mặt cô.
Liễu Thi: "Triển Ngải Bình, dung mạo của cô thật xinh đẹp!"
Lần này Liễu Thi không thể khắc chế được: "Tôi thật sự rất thích cô."
Câu nói đã muộn rất nhiều năm, năm đó cô ta thật sự vừa gặp đã thương chàng thiếu niên lạnh lùng phấn chấn đó, tuy rằng chỉ mến mộ không tới mấy ngày, sau đó cô ta vẫn luôn tránh hiềm nghi mà không tiếp xúc với Triển Ngải Bình, hiện tại hai người đều đã kết hôn sinh con, lời năm đó không nói ra, bây giờ cô ta rốt cuộc cũng có thể nói ra.
Nhìn Triển Ngải Bình bây giờ mặc quần áo con gái, Liễu Thi phát hiện mình vẫn rất yêu thích gương mặt đẹp đẽ sáng rỡ ấy, một người đẹp vui tai vui mắt như thế, ai có thể không thích chứ?
Triển Ngải Bình còn đẹp hơn năm đó, ánh mắt của cô ta quả nhiên không sai!
Triển Ngải Bình: "…?"
Cô hoàn toàn không hiểu lắm đối với sự kích động của Liễu Thi.
Liễu Thi cười nói với cô: "Triển Ngải Bình, cô còn nhớ không? Lúc khai giảng huấn luyện, tôi đứng bên cạnh cô đấy? Khi đó tư thế đứng của cô rất đẹp, rất quân tư, bất kể như thế nào cô cũng không kêu mệt, dưới ánh mặt trời to lớn, tôi nhìn mồ hôi rơi trên mặt cô… Cô còn đưa nước cho tôi ấy?"
Triển Ngải Bình mơ màng mông lung nhớ tới những chuyện của quá khứ: "… Có những việc này sao?"
Đây đã là quá khứ rất xa xôi, Triển Ngải Bình không nhớ rõ.
Liễu Thi nói: "Có! Khi đó tôi cảm thấy cô rất cao ngạo!"
Triển Ngải Bình: "Tôi không nhớ rõ."
Liễu Thi nói: "Không sao, tôi kể cho cô nghe, hồi đó tôi không cẩn thận giẫm chân cô, cô cũng không mắng tôi, chỉ nhìn tôi một cái, nhưng ngày đầu, tôi thật sự mệt không chịu nổi…"
Liễu Thi vẫn nhớ rất rõ ràng chuyện khi đó, lần đầu tiên cô ta tiến vào trường quân đội, không thích ứng được với việc huấn luyện, lúc đó cô ta đã nghĩ, nếu có thể té xỉu, có thể ngã vào trong lồng ngực "cậu" thì tốt rồi.
Triển Ngải Bình và Liễu Thi ngồi ở đó trò chuyện khí thế ngất trời, cô đều nghe Liễu Thi nói, nghe rất vui vẻ, cùng nhớ lại sinh hoạt trong trường quân đội năm đó với Liễu Thi. Chu Đông Hạ nghe hai người trò chuyện đến khí thế ngất trời, cũng không tìm được manh mối, cô ta nhớ lúc trước quan hệ của Liễu Thi và Triển Ngải Bình cũng không tốt thế mà?
Lúc hai người huấn luyện còn còn đứng chung với nhau?
Hai người trò chuyện đến khí thế ngất trời, giống như lúc trước quả thật là bạn học tốt, Chu Đông Hạ cười gằn vài tiếng trong lòng.
Chắc chắn đều là làm ra vẻ.
Trò chuyện không bao lâu, Mã Minh An và Tiền Châu đã tới, hai người bọn họ không giống với thời học sinh, Mã Minh An trở nên mập hơn, Tiền Châu cao gầy, đẹo mắt kính nhỏ, hai người bọn họ nhìn thấy Triển Ngải Bình và Liễu Thi cũng vô cùng kinh ngạc.
"Triển Ngải Bình và Liễu Thi?"
"Các bạn nữ trong lớp chúng ta thật xinh đẹp, khó trách nói nữ binh đều là báu vật."
Chu Đông Hạ vì giữ thể diện cho mình, lúc tụ họp không tự nấu cơm mà đặt một bàn ở quán cơm quốc doanh, gọi người đưa tới, cô ta dọn món lên, cả đám ngồi xuống ăn cơm trò chuyện, Mã Minh An và Tiền Châu còn muốn uống chút rượu.
Trước đây lúc Mã Minh An còn ở trường học là một người hiền lành, nhân duyên cũng không tệ lắm, tốt nghiệp phát triển cũng tốt, theo đội chữa bệnh lại đây, được bên trên coi trọng, bây giờ đường làm quan của cậu ta rộng mở, khẩu khí cũng trở nên lớn hơn.
Bàn về sự nghiệp, cậu ta cảm thấy mình sống tốt nhất, Tiền Châu ở bên cạnh cậu ta cũng phải làm đàn em của cậu ta, mà ba bạn gái trước mắt, Chu Đông Hạ bình thường thôi, Liễu Thi được phân công việc tốt, nhưng tương lai là một chuyện khác, còn Triển Ngải Bình, cô mới là người có thành tích tốt nhất năm đó, cũng được phân cho công việc tốt nhất, vậy mà lưu lạc thành một viện phó của một bệnh viện hương trấn, khiến Mã Minh An không thể không thổn thức, càng khó tránh khỏi có cảm giác ưu việt ở trước mặt những người phụ nữ này.
Phụ nữ có thể làm nên chuyện gì chứ?