"Triển Ngải Bình, lúc trước cô là học trò đắc ý của thầy Tôn, sao cô lại chạy tới đây thế?" Mã Minh An bỡn cợt hỏi.
Tiền Châu vừa nghe cậu ta nói như thế, nghĩ thầm cũng thật khiến người ta khó chịu, cậu ta nháy mắt ra hiệu với Mã Minh An, bảo cậu ta nói ít một chút.
Triển Ngải Bình nói: "Chồng tôi ở đây, tôi theo quân tới."
Tiền Châu nói: "Cũng không nghĩ tới là cô cởi quân trang trước."
Triển Ngải Bình nói: "Thế sự khó lường."
Mã Minh An tiếp tục hỏi cô: "Cô còn liên lạc với thầy Tôn không?"
Cậu ta vừa hỏi lời này, sắc mặt của mọi người có mặt đều khác nhau, lúc trước Triển Ngải Bình gây ra chuyện, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều từng nghe qua, quan hệ của Triển Ngải Bình và thầy Tôn căng thẳng, Chu Đông Hạ còn từng nói với bọn họ, vốn là Triển Ngải Bình có thể đến viện quân y, nhưng thầy Tôn tìm viện trưởng Hứa, chặn cô ở ngoài, bảo cô cút tới bệnh viện hương trấn.
Chu Đông Hạ ngẩng đầu nhìn mặt Triển Ngải Bình, lại phát hiện cô vô cùng hờ hững, thậm chí còn cười: "Liên lạc rồi, mấy ngày trước còn gọi điện thoại cho thầy, gửi ít đồ tới."
"Chiếc váy trên người tôi còn là ‘sợi tổng hợp’ mà cô gửi từ Thượng Hải tới cho tôi, chất liệu này không mua được ở đây đâu."
Ánh mắt Liễu Thi sáng lên: "Đúng vậy, váy bằng ‘sợi tổng hợp’ trên người tôi cũng là nhờ người ta mua ở Thượng Hải, là bạn trai tôi tìm người mua, chúng tôi chuẩn bị kết hôn rồi."
Nghe Tiễu Thi nhắc tới bạn trai, vì chuyển chủ đề, Tiền Châu cũng bàn theo đề tài của cô ta: "Chúc mừng chúc mừng, Liễu Thi, người bạn trai mà cô đang quen không tệ, gia thế rất tốt, con người cũng tốt."
Nói tới đề tài này, Chu Đông Hạ không quá muốn nói chuyện, cô ta ở bên cạnh vùi đầu ăn đồ ăn.
Liễu Thi cười nói: "Bình Bình của chúng ta mới là gả cho người tốt, thanh mai trúc mã, tuổi còn trẻ đã là tham mưu trưởng, đợi thêm mấy năm, bạn học Triển của chúng ta chính là đoàn trưởng phu nhân rồi."
Triển Ngải Bình nói: "Cũng như nhau thôi, ủy viên nhà cô cũng rất tốt."
Sắc mặt của Mã Minh An không dễ nhìn lắm, cậu ta chen miệng nói: "Vẫn là làm phụ nữ tốt, có thể gả cho người chồng tốt."
Lúc này Chu Đông Hạ thả chén đũa xuống nói: "Cố Tương Nghi trong bệnh viện chúng tôi là em gái ruột của chồng Triển Ngải Bình."
"A, thật sao?" Lúc này Mã Minh An sợ hết hồn, hai ngày nay cậu ta tiếp xúc với Cố Tương Nghi, cảm thấy cô gái này rất ngây thơ, sau đó mơ hồ biết được gia thế của cô ấy, nếu có thể quen một người bạn gái như vậy…
Không nghĩ tới anh trai cô ấy lại là chồng của Triển Ngải Bình.
Chu Đông Hạ vừa nói ra lời này, trên mặt những người khác lại là vẻ mặt khác nhau, Triển Ngải Bình thấy thế, trong lòng hiểu không ít chuyện, có điều cô cũng không lo lắng, Cố Tương Nghi hơi ngốc nghếch ngây thơ, nhưng sẽ không bị Mã Minh An lừa, may mà có sự tẩy não giáo dục của anh trai cô ấy.
Mã Minh An không dám kéo câu chuyện tới trên người Triển Ngải Bình nữa, trái lại hai người Triển Ngải Bình và Liễu Thi trò chuyện hăng say, đến cuối cùng, Liễu Thi mời cô nói: "Nếu như cô đi Xuân Thành, nhất định phải tới nhà tôi ngồi một lát."
"Được." Triển Ngải Bình đáp lại, ngày hôm nay cô và Liễu Thi trò chuyện rất hợp ý, cô cũng mời cô ấy: "Cô cũng có thể tới nhà tôi ngồi một chút."
Liễu Thi thở dài nói: "Đáng tiếc bây giờ không có thời gian, nếu không tôi cũng muốn đến nhà cô thăm cặp long phượng."
"Còn chưa gặp chồng cô nữa."
Triển Ngải Bình cười nói: "Có cơ hội sẽ để cô gặp."
Lúc gần đi, hai người cũng cảm ơn Chu Đông Hạ: "Khổ cho cô rồi, nhờ có cô mà có buổi tụ họp bạn bè lần này."
Hai cô trò chuyện rất vui vẻ.
Chu Đông Hạ: "…"
Ngược lại cô ta cũng không muốn tiếp tục mở buổi tụ họp bạn bè nữa.
*
Triển Ngải Bình về tới trong nhà, Cố Thịnh hỏi cô: "Bạn học cũ tụ họp thế nào?"
Triển Ngải Bình khẽ mỉm cười, vui vẻ nói: "Cũng không tệ lắm."
Cố Thịnh cau mày: "Em với lão Mã mà em từng nhắc tới trò chuyện khá vui sao?"
"Cái gì? Không có, lão Mã này nhớ thương em gái của anh đấy." Triển Ngải Bình thở dài một hơi, "Em nhớ lúc trước cậu ta còn là một người không tệ."
Triển Ngải Bình kể lại chuyện ở buổi tụ họp cho Cố Thịnh nghe.
Cố Thịnh tiến lên ôm lấy bờ vai cô: "Con người đều sẽ thay đổi, anh em tốt, nếu như em khổ sở, cho em mượn vai dựa một chút."
Triển Ngải Bình: "Người anh em tốt, đêm nay anh em chúng ta đừng ngủ một giường."
"Vậy không được." Cố Thịnh từ chối phân giường ngủ.
Triển Ngải Bình buồn cười nói: "Anh em tốt sao có thể ngủ một giường chứ? Đây cũng không phải giường tầng."
Cố Thịnh cười ôm cô: "Anh em tốt của anh đã sớm thành vợ anh rồi."