Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 301 - Chương 301. Cá Mập To 7

Chương 301. Cá mập to 7 Chương 301. Cá mập to 7

Trần Mộng Hà nghe nói về buổi tụ họp lần này từ Tiền Châu, ở nơi Đông Bắc xa xôi gọi cho Triển Ngải Bình, năm đó hai người là bạn tốt cùng chung một chiếc giường tầng, Triển Ngải Bình ngủ giường trên, Trần Mộng Hà ngủ giường dưới.

Sau khi tốt nghiệp trời nam đất bắc, hai cô cũng chưa từng liên lạc.

"Bình Bình, cậu chạy đến tỉnh Điền rồi à."

"Nghe nói cậu trở nên rất xinh đẹp, tôi còn chưa thấy nữa, khi nào cậu đến Đông Bắc chơi đi."

Triển Ngải Bình cười nói: "Vậy khi nào cậu lại đây chơi? Ở đây mùa đông không lạnh, rất thư thái.”

Trần Mộng Hà: "… Cậu đừng nói ra khiến tôi đố kị với cậu."

"Mùa đông tôi sẽ đông thành con gấu chó, lần sau gặp mặt, đến uống rượu với tôi đi, giờ tôi rất giỏi đấy!"

Trời lạnh, có cơ hội phải uống mấy ly để làm ấm cơ thể.

Triển Ngải Bình: "… Tôi không uống, không giỏi bằng cậu."

Trần Mộng Hà: "Đúng rồi, bây giờ cậu đã là mẹ của hai đứa nhỏ, cậu đừng sinh hăng quá, chờ lúc tôi gặp cậu, cậu đừng biến thành người mẹ của bốn đứa con nhé, tôi còn độc thân kìa."

Triển Ngải Bình: "Không thể, bốn đứa thì cho cậu nuôi."

"Không nuôi, gửi thư cho tôi đi, xem cậu thành đại mỹ nhân đẹp cỡ nào."

Triển Ngải Bình cười nói: "Được, cậu cũng gửi thư cho tôi, để tôi xem cậu uống được cỡ nào."

Cố Thịnh ở bên cạnh nghe hai cô gọi điện thoại, nhẫn nhịn chịu khó ôm hai đứa nhỏ trở lại, Triển Ngải Bình còn ở bên cạnh cười, chờ về tới sân nhà mình, Cố Thịnh nói: "Chờ lúc đó anh cũng gọi mấy bạn học cũ tới tụ họp."

"Tụ họp?" Triển Ngải Bình nhíu mày, "Anh muốn cười nhạo bạn học anh bị mù sao? Không nhìn ra sự hiểm độc của anh à?"

"Đúng thế." Cố Thịnh ôm ngực, "Bọn họ đều từng thấy ảnh của vợ anh."

Triển Ngải Bình đen mặt: "Anh mà nhắc tới bức ảnh kia nữa em sẽ đập anh."

Cố Thịnh cười bóp mặt cô.

*

Chờ đến tháng sáu tháng bảy, lại đến mùa bắt đầu ăn nấm, Triệu Kinh và Tần Diễm Phương lãnh giấy kết hôn, hai người cố ý làm một bữa tiệc nấm ở trong bệnh viện đãi mọi người.

Bác sĩ Châu cực kỳ lo lắng: "Nếu như cả bệnh viện chúng ta đều ăn trúng độc thì làm sao?"

"Lỡ như trúng độc vậy coi như xong."

Bác sĩ Triệu nói: "Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ không có việc gì."

Đều là nấm bình thường có thể ăn, bác sĩ Triệu cũng không ấm đầu, làm loạn hôn lễ của mình.

Triển Ngải Bình cười chúc mừng: "Chúc mừng hai người."

Tần Diễm Phương: "May có bà mai như cô."

"Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên đều lớn thế rồi."

Tuy rằng không muốn nhận, thế nhưng Triển Ngải Bình vẫn được một bao lì xì của bà mai, hai đứa bé nhà cô, bị ôm lên giường của hai vợ chồng mới cưới lăn lộn, "Cẩn thận một chút, đừng để hai chúng nó chảy nước miếng lên giường."

Hai đứa nhỏ đã hơn nửa tuổi, ăn uống đến vô cùng "chắc nịch", bây giờ còn cực kỳ dính mẹ, lăn ở trên giường, ủi vào người mẹ.

Triển Ngải Bình ôm hai đứa vào trong xe đẩy.

Viện trưởng Hách tới, ông ấy đứng ở hành lang lầu ba nhìn ngó: "Như thế rất tốt, hai cô cậu kết hôn, thuận tiện, không cần dọn nhà."

Lúc trước Triệu Kinh và Tần Diễm Phương rút thăm làm hàng xóm, hai người đều ở phòng đơn, hiện tại hai người kết hôn, vừa vặn nối liền với nhau, hai căn nhà, cũng không cần dọn nhà, trực tiếp làm thành nhà mới.

Tần Diễm Phương nói: "Cũng chỉ có thể ở thêm mấy năm, chờ sau này có con thì hơi chật, viện trưởng, khi nào bệnh viện chúng ta mới xây nhà cao tầng để ở, ông xem sắp có một nhóm người mới đến, sau này chắc chắn thiếu nhà ở, lúc nào mới có thể xây nhà hai phòng một sảnh, ba phòng ngủ một phòng khách…"

Viện trưởng Hách nói: "Chờ xem, tôi thấy ngày tháng tốt đẹp của chúng ta còn ở phía sau."

Trong năm nay, tình hình quốc tế đã xảy ra chuyển biến lớn, trong nước cũng giống vậy, theo sự bình thường hóa quan hệ ngoại giao với mấy quốc gia, đất nước lục tục thiết lập quan hệ ngoại giao với rất nhiều quốc gia láng giềng, còn muốn khôi phục cái ghế hợp pháp của tổ chức y tế thế giới.

Sự nghiệp y tế chữa bệnh trong nước bọn họ chắc chắn cũng sẽ phát triển mạnh mẽ.

Tham gia xong đám cưới của Tần Diễm Phương, Triển Ngải Bình mang theo hai đứa nhỏ, cùng trở về với Tần Lan Phương, cánh đàn ông ra ngoài huấn luyện, Triển Ngải Bình dời vào nhà của đoàn trưởng Khương, ở chung với Tần Lan Phương, ngoài ra còn có Thẩm Lệ Thanh, ba người các cô ở chung với nhau.

Thẩm Lệ Thanh và Tần Lan Phương sắp tới ngày dự sinh, cũng không biết ngày nào sẽ sinh, thế nào cũng phải có người trông, ngoại trừ ba người các cô ở chung với nhau, còn có một nhân viên y tế tên Tiểu Triệu.

Thẩm Lệ Thanh rất sầu: "Muốn sinh mau mau, không phải mang thai đôi dễ sinh non sao? Sao tôi còn chưa sinh?"

Tần Lan Phương sờ bụng của cô ấy: "Bụng của em thật không dễ dàng."

Thẩm Lệ Thanh: "Hai con cá mập nhà em."

"Hai con cá này còn rất thích động."

Bình Luận (0)
Comment