Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 310 - Chương 310. Hung Dữ 2

Chương 310. Hung dữ 2 Chương 310. Hung dữ 2

Triển Ngải Bình cười nói: "Các chị tưởng phó viện trưởng như em chỉ có hư danh? Em đương nhiên có thể quản lý trung tâm ở cữ nhỏ này đâu ra đó rồi."

"Lợi hại, bái phục." Thẩm Lệ Thanh ngưỡng mộ nói: "Thật đó, bây giờ tôi mới phát hiện bác sĩ Triển có kiến thức rộng, hình như cái gì cô cũng biết, không có gì cô không biết."

Triển Ngải Bình nói: "Cô nghe nhiều câu chuyện khoa học của tôi, cô cũng sẽ tăng kiến thức."

Thẩm Lệ Thanh bật cười: "Nghe, sau này ngày nào tôi cũng nghe chương trình phát thanh câu chuyện khoa học của cô."

Hà Linh Linh tới thăm, cô ta cực kỳ ưu sầu thở dài một hơi: "Tôi cũng muốn tới trung tâm ở cữ nhỏ này của các cô ở."

Nhưng cô ta còn chưa sinh, đợi cô ta sinh, sợ là trung tâm ở cữ này đã giải thể rồi.

Thẩm Lệ Thanh nói: "Cô đó, bớt thở than lại, cẩn thận đứa nhỏ ra đời lại mặt ủ mày cau."

Hà Linh Linh nói: "Tôi tới ôm hai con cá nhà cô, mong nhà tôi cũng là một con cá trơn bóng, không khiến tôi rầu rĩ."

Hà Linh Linh rất ngưỡng mộ Thẩm Lệ Thanh thuận lợi sinh được một cặp thai long phượng.

Thẩm Lệ Thanh: "..."

Hà Linh Linh tới một chuyến lại về, hai vợ chồng Tần Diễm Phương và Triệu Kinh tới đưa cá diếc, mấy con cá diếc tươi rói, còn có đậu phụ non mềm, Triển Ngải Bình nhờ Khương Mỹ Huệ đi nấu canh cá diếc.

Buổi tối Khương Mỹ Huệ đã nấu một nồi canh cá diếc lớn, ngoài ra còn có ngó sen khoai từ thanh khiết, còn nấu canh gà mái, trong cà nổi lên một lớp mỡ gà dày, vớt ra một ít, lại dùng canh mỡ gà còn lại nấu rau xanh.

Trong nồi bên đó còn có cháo, màn thầu mềm, còn có mấy chén trứng ngâm nước đường.

Trần Ngọc Lan nhìn những thứ này, mắt cứ sững bưng.

Ở Thượng Hải, tuy cung cầu vật tư nhiều, nhưng cái nào cũng phải bỏ tiền mua, mà ở đây thì khác, giống như cá diếc này đi, trực tiếp bắt từ trong nước là được, ngó sen khoai từ cũng không mất tiền, rau xanh trồng trong sân, gà cũng nuôi được.

Muốn sinh con, mấy nhà đã sớm chuẩn bị nuôi mấy con gà, trước khi đi, đoàn trưởng Khương còn đổi mấy con gà với đồng hương, đợi bồi bổ cho vợ của anh ta.

Nhà lão Vương cũng chuẩn bị gà, hai vợ chồng Tần Diễm Phương tới chúc mừng cũng tặng ba con gà mình nuôi trong bệnh viện, bây giờ cùng thịt gà của hai nhà, vừa đúng, không có tủ lạnh, thịt gà nấu xong không để được quá lâu sẽ thối, gà sống lại có thể nuôi tiếp, hai người cùng ăn, có thể ăn mấy đợt thịt gà.

Khương Mỹ Huệ cười sảng khoái: "Nếm thử tay nghề của tôi xem."

"Đậu phụ này làm bình thường, đợi lát nữa tôi đích thân làm đậu phụ cho các cô ăn, đậu phụ tôi làm vừa non vừa thơm, rất nhiều người thích, ngày nào cũng mong tôi làm đậu phụ, người như tôi, thế nào cũng phải là một Tây Thi đậu phụ, bánh bã đậu tôi làm ngon vô cùng."

Thời đại này ai chết đói thì đầu bếp cũng không chết nổi, cho dù là bã đậu lá úa, cô ấy cũng có thể nấu ra được một món ăn ngon, đây cũng là lý do Khương Mỹ Huệ có thể ăn ra vóc dáng này.

Canh cá diếc do Khương Mỹ Huệ nấu vô cùng thơm ngon, mấy người ăn rồi khen không ngớt, Tần Diễm Phương nói: "Ngày mai bảo bác sĩ Triệu của chúng ta lại đi bắt mấy con cá diếc nữa."

"Đừng tưởng bác sĩ khoa tiêu hóa như anh ấy là làm chuyện đứng đắn, tôi đoán anh ấy học tiêu hóa chính là vì anh ấy quá tùy tiện, cái gì cũng ăn, những thứ trong rừng, trong sông kia, có cái nào anh ấy không biết chứ, bắt tổ ong, bắt cá, hái nấm..."

Khương Mỹ Huệ: "Cô theo anh ấy là có phúc ăn."

Triển Ngải Bình nói: "Chứ gì nữa, đây còn là phúc ăn có đảm bảo."

Triệu Kinh nói: "Ăn đau bụng anh trực tiếp chữa."

Tần Diễm Phương đen mặt: "Đừng trù em."

Tần Diễm Phương nếm thử canh cá, thở dài một hơi: "Chỉ đáng tiếc, người ta là không bột đố gột nên hồ, nhà chúng ta có gạo có lương thực, nhưng tay nghề của hai chúng tôi đều không ngon, tổ lãng phí."

Triển Ngải Bình khen ngợi nói: "Phụ nữ nhà họ Khương đều nấu ăn ngon."

Đương nhiên rồi, cô sẽ không nói vẫn là lão Cố nhà các cô nấu ăn ngon nhất.

Khương Mỹ Huệ được bọn họ khen tới cười không khép miệng: "Đợi chút nữa tôi đích thân cán mỳ cho các cô ăn, ăn sườn thì thế nào?"

"Được được được, chờ đợi nếm tay nghề của chị Mỹ Huệ."

Trần Ngọc Lan uống canh, bà ta không nói gì, bà ta tới bên cạnh Thẩm Lệ Thanh, nhìn thấy bên cạnh Thẩm Lệ Thanh vừa có canh cá diếc, vừa có canh gà rau xanh, còn có cháo, ngó sen khoai từ, trứng ngâm nước đường...Tuy mỗi phần đều không nhiều nhưng lại rất phong phú.

Món nào cũng thơm ngon.

Bình Luận (0)
Comment