Trần Ngọc Lan ghen tỵ trong lòng, nhớ lúc chị dâu của Thẩm Lệ Thanh ở cữ cũng không thể ăn ngon như vậy.
"Thanh Thanh à, con đâu thể như thế này, sau này còn phải nuôi hai đứa nhỏ, đừng tiêu tiền lung tung, trong đợt ở cữ này con đã ăn bao nhiêu thứ?"
"Chị dâu của con cũng không ăn khỏe như con."
Thẩm Lệ Thanh uống canh cá nói: "Con ở cũ không thể ăn ngon chút, một người phụ nữ có thể ở cữ mấy hồi?"
"Hơn nữa cũng không ăn bao nhiêu, lương của lão Vương đều cho con quản."
Tuy Thẩm Lệ Thanh ở nhà không làm việc đã một năm nay, nhưng bởi vì cô ấy quá lười, không làm việc thể lực gì, dĩ nhiên cũng không ăn được bao nhiêu thứ, cũng chỉ uống trà, tùy tiện ăn chút gì đó, cộng thêm cô ấy ngủ muộn dậy muộn, lúc lười tùy tiện đối phó, cô ấy gọi một phần cơm cũng có thể ăn suốt một ngày, lương của Vương Hữu Lý không bị tiêu bao nhiêu.
Bởi vì không ra ngoài làm việc, quần áo giày dép cũng không hao mòn, dù sao thì cũng không ra ngoài gặp ai, cô ấy coi quân trang cũ của Vương Hữu Lý thành đồ ngủ mặc trong nhà, cũng có thể tạm bợ sống qua ngày.
Cô ấy thế này gọi là tiết kiệm kiểu khác?
Bởi vì không làm việc, cũng ăn ít, quần áo không hư hỏng, cũng không cần mua sắm quần áo mới, càng không cần tiêu tiền mua giày da xinh đẹp....
Lúc kết hôn, Vương Hữu Lý đã may cho cô ấy vài bộ quần áo đẹp, cô ấy cũng chỉ có mấy bộ đó, mặc cẩn thận giữ gìn, bây giờ vẫn còn đẹp.
Sau này mang thai đi làm, cô ấy cũng lãnh lương, có thể ăn ké cơm ở trường học, còn có thể đến bệnh viện ăn ké hoa quả, hai vợ chồng cũng không tiêu quá nhiều tiền.
"Lương của nó đều do con quản?" Trần Ngọc Lan trừng to mắt.
Thẩm Lệ Thanh phát giác mình lỡ lời, lập tức chuyển giọng nói: "Vâng, con quản, anh ấy bảo con muốn ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua, không cần tiết kiệm cho anh ấy, con đã gả cho gà thì theo gà gả cho chó thì theo chó, con đều nghe anh ấy, con chưa từng tiết kiệm, có bao nhiêu tiền thì con tiêu bấy nhiêu, trước đây con còn nhờ người đến Thượng Hải mua cho con vải tổng hợp, con còn muốn may váy đẹp cơ."
"Mẹ, mẹ xem con nuôi thai sinh đôi, con không được ăn ngon chút sao?"
Trần Ngọc Lan nuốt nước bọt, líu lưỡi: "Con không tiết kiệm cho nó chút nào?"
Thẩm Lệ Thanh hùng hồn nói: "Có gì tiết kiệm chứ, con phải ăn nhiều thịt nhiều cá, mẹ, chúng ta không thể sống khổ, ủy khuất bản thân được."
Trần Ngọc Lan khuyên: "Sau này con hãy tiết kiệm một chút, nếu cần dùng tiền gấp thì phải làm sao? Lẽ nào con còn đi mượn tiền người khác? Phá tường đông đắp tường tây? Người nhà chúng ta không thể mất mặt được."
Thẩm Lệ Thanh khó xử nói: "Thế này… thế này cũng hết cách, tới lúc đó cha mẹ và anh chị hỗ trợ con một chút đi, có khó khăn từ từ giải quyết là được."
Trần Ngọc Lan hừ một tiếng: "Bây giờ con tiết kiệm đi, đừng ăn lung tung, để con rể của mẹ biết con chi tiêu phung phí như vậy, nó còn không ghét bỏ con?"
Thẩm Lệ Thanh bảo bà ta yên tâm: "Chẳng phải là con nuôi giống của nhà lão Vương sao, phải ăn ngon uống ngon, chuyện tiết kiệm tiền để sau hẵng nói, dựa vào cái gì con tiết kiệm tiền, phải là lão Vương mau chóng thăng tiến, tăng lương, anh ấy phải cố gắng làm việc nuôi con nuôi vợ."
"Tăng lương rồi còn tiết kiệm tiền cái gì."
Trần Ngọc Lan trợn mắt líu lưỡi: "...Con, con đây là tư tưởng gì?"
Thẩm Lệ Thanh: "Là tư tưởng sống bình thường, con đã gả cho người chồng tốt, gả cho người Hán thì mặc đồ ăn cơm người Hàn, con đã chịu uất ức tới chỗ anh ấy thế này, anh ấy đương nhiên không thể để con chịu khổ thêm nữa."
"Mẹ, mẹ đừng nói nữa, làm lỡ con uống canh gà."
Trần Ngọc Lan trừng mắt nhìn cô ấy uống canh gà, canh gà trong bát sứ trắng thơm lắm, bên trên nổi lên một lớp váng gà màu vàng, cho dù chỉ thêm gừng và hành thái, đều vô cùng tươi ngon, thịt gà tươi ngọt mềm mọng, ngon tới chảy nước dãi.
Sao cô ấy có thể ăn ngon như vậy chứ?
"Năm xưa khi mẹ con ở cữ cũng không ăn ngon bằng con."
Thẩm Lệ Thanh nói: "Coi như con có phúc khí đi, hai con cá này giống như cá koi."
"Mẹ, mẹ nói có phải con đã bắt được cá koi rồi không? Con tùy tiện tìm một người bạn qua thư, cũng có thể tìm được một người chồng sĩ quan tốt như vậy, he he, còn sinh hai con cá koi nhỏ."
"Con..." Trong lòng Trần Ngọc Lan vừa rầu vừa khó chịu: "Con đừng suy nghĩ sự việc quá đẹp."
Con gái ở cữ ăn ngon như vậy, còn có nhiều người chăm sóc như vậy, không nói ăn ngon hơn bà ta, còn ngon hơn chị dâu của cô ấy.
Sữa mà cháu trai và cháu gái uống, vừa nhìn đã biết tốt hơn cháu nội của bà ta, xem xem hai chị em này, đã được nuôi khỏe mạnh như vậy.
Trong lòng Trần Ngọc Lan cực kỳ khó chịu.
Trong lòng bà ta, cháu nội xếp thứ nhất, cháu nội có đãi ngộ không bằng cháu ngoại, bà ta khó chịu.