"Em biết chắc chắn anh gạt em, trước đây anh còn nói tóc dài kiến thức ngắn, nhưng tóc bác sĩ Triển dài như thế, cô ấy thông minh hơn anh, nhiều kiến thức hơn anh."
Đoàn trưởng Khương chớp mắt: "Em gái của anh ơi, cái miệng này của em thật biết nói chuyện."
"Gương mặt em làm sao đỡ rồi? Lẽ nào là bác sĩ Triển trị khỏi cho em?" Đoàn trưởng Khương giơ tay muốn xoa mặt của Khương Mỹ Huệ.
Khương Mỹ Huệ vội vàng tránh đi: "Đừng dùng tay bẩn của anh chạm vào mặt em, có vi khuẩn!"
Đoàn trưởng Khương: "..."
"Em còn muốn tìm người yêu không? Em muốn tìm người yêu thì mau chóng lấy lòng anh."
Khương Mỹ Huệ nói: "Em không lấy lòng anh, em lấy lòng bác sĩ Triển."
Bởi vì gấp rút về nhà, Cố Thịnh đặt vợ mình xuống, vội vã giúp cô thu dọn đồ đạc, anh phải lập tức đưa vợ mình về nhà.
Triển Ngải Bình ung dung nhìn dáng vẻ lòng như lửa đốt đó của anh.
Đoàn trưởng Khương còn muốn giữ cô lại: "Gấp gáp về như vậy, dẫn vợ cậu ở lại thêm hai ngày?"
"Tôi và chị dâu của cậu còn muốn cảm ơn bác sĩ Triển nhà cậu đàng hoàng."
Cố Thịnh mở miệng từ chối: "Không ở nữa, tôi dẫn vợ tôi về nhà, chúng ta hẹn gặp lại."
Đoàn trưởng Khương: "..."
Anh lưu loát tìm mấy chàng trai chiến sĩ xách đồ, kéo vợ nhà mình, kéo xe nôi, một nhà bốn người về nhà.
Cố Thịnh chạy nhanh quá, Vương Hữu Lý ở phía sau muốn đuổi cũng không đuổi kịp.
Đoàn trưởng Khương: "Thời gian giữ lại ăn bữa cơm cũng không có sao?"
Vương Hữu Lý nói: "Em còn chưa cảm ơn bác sĩ Triển, anh ấy đã dẫn người chạy mất rồi."
"Anh ấy thật sự không phải người."
Đoàn trưởng Khương chống nạnh: "Còn không phải sao."
Cố Thịnh và Triển Ngải Bình về nhà mình rồi, tuy không ở một khoảng thời gian nhưng cô cũng nhờ người quét dọn, sạch sẽ, lúc này trở về, chỉ có hai vợ chồng và hai đứa nhỏ, tất cả đều giống hệt ban đầu.
Sau khi không có người ngoài, Cố Thịnh đã không màng tất cả ôm lấy cô, hận không thể hòa quyện hai người thành một thể, dính chặt mãi.
Triển Ngải Bình bị anh dính chặt, vừa ngọt ngào vừa quẫn bách, cô ôm cổ anh: "Anh xem anh gấp gáp thế này, ai không biết anh muốn làm gì? Mất mặt chết được."
"Có gì đáng mất mặt? Muốn ôm vợ mình mất mặt sao?"
Triển Ngải Bình bất đắc dĩ nói: "Bọn trẻ còn đang nhìn."
"Vậy để bọn trẻ học theo."
"Anh đừng làm bậy."
Triển Ngải Bình thúc giục anh tắm rửa nấu cơm, lại đút cho hai đứa nhỏ chút cháo trứng lòng đào, sau đó Triển Ngải Bình ăn cơm, Cố Thịnh chơi cùng hai đứa nhỏ, cha đã rời đi một khoảng thời gian, hình như chúng thật sự có chút tình nghĩa tã lót, bọn trẻ chưa quên cha.
"Vợ ơi, có phải em dạy bọn trẻ gọi cha không? Lại cho chúng xem ảnh của anh, nếu không sao bọn trẻ lại thân thiết với anh như vậy."
Triển Ngải Bình nói: "An chơi với chúng thì sẽ thân với người đó."
"Đúng là con trai ngoan và con gái ngoan của cha."
Triển Ngải Bình: "...Anh là tự cảm thấy hài lòng."
Cố Thịnh cười nâng mắt nhìn cô, Triển Ngải Bình bị anh nhìn tới hơi không thoải mái, cô đá chân của anh.
"Vợ ơi em đó, chỉ là khẩu thị tâm phi, rõ ràng nhớ anh muốn chết, lại cứ không nói ra, người ta xấu hổ là đỏ mặt, em xấu hổ là trốn tránh, cự tuyệt người ta ngoài cửa."
Triển Ngải Bình tức giận nói: "Vậy sao? Em biết xấu hổ? Trước giờ da mặt em luôn dày."
Cố Thịnh dùng cặp mắt đào hoa ôn nhu nhìn cô, trong cuống họng cũng mang theo ý cười ngấy chết người: "Lúc ở nhà họ Khương, mặt em đã đỏ thành thế nào?"
Triển Ngải Bình: "..."
"Anh gấp rút trở về như vậy, còn không phải sợ em đào lỗ trốn."
Triển Ngải Bình thẹn quá hóa giận: "Em đâu có đỏ mặt? Anh đừng nói lung tung, em không tin."
"Tin hay không tùy em, dù sao thì anh nhìn thấy rồi, khiến Triển Đại Bình Bình em đỏ mặt không dễ."
Cố thịnh tỉ mỉ hồi vị, buồn cười nói: "Ở trước mặt người quen, em còn rất xấu hổ?"
Triển Ngải Bình mặt không biểu cảm: "Em sợ tổn hại mặt mũi của phó viện trưởng Triển như em."
Cô đường đường là phó viện trưởng, sao có thể bị người ta ôm tới ôm lui.
"Em tốt xấu cũng là một phó viện trưởng, anh đừng động tay động chân lung tung, còn động tay bậy nữa, giường bệnh của bệnh viện có một giường cho anh."
Cố Thịnh nói: "Vẫn hung dữ như vậy, giống như con mèo hoang nhe nanh múa vuốt, có điều anh không sợ em, nào, tặng em một món quà."
Triển Ngải Bình tò mò nói: "Quà gì? Lẽ nào anh lại may hổ bông cho em."
Cố Thịnh ghét bỏ nói: "Xem tiền đồ này của em, hổ bông cái gì."
Anh đưa cho cô một cái hộp, Triển Ngải Bình mở ra nhìn, phát hiện lại là một chiếc vòng tay phỉ thúy.