Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 317 - Chương 317. Đức Cao Vọng Trọng 1

Chương 317. Đức cao vọng trọng 1 Chương 317. Đức cao vọng trọng 1

Vòng ngọc phỉ thúy đựng trong một chiếc hộp gỗ sơn, dưới đáy còn lót một lớp vải nhung, đó là vòng tay phỉ thúy xanh vô cùng đẹp, màu lục chính gốc đẹp đẽ, cảm giác trơn trượt đó ập tới, Triển Ngải Bình cầm trên tay, màu xanh mạ lót lên mu bàn tay trắng nõn như tuyết của cô.

"Anh đi đâu hôi của nhân lúc cháy nhà?" Thời này nhà nhà hộ hộ đều giấu vàng giấu ngọc, tới bây giờ vẫn không ai dám đào ra, có lẽ có lưu thông riêng, giá vòng tay phỉ thúy như thế này cũng không thấp, giữ về sau, có thể cầm được một khoản tiền bằng một căn nhà nhỏ ở Thượng Hải.

Cố Thịnh nói: "Tìm người quen mua."

Triển Ngải Bình tò mò: "Với chút tiền tiêu vặt đó của anh cũng có thể mua nổi?"

Cố Thịnh ôm cô: "Móc rỗng toàn bộ quỹ đen của anh."

Sau khi kết hôn, Cố Thịnh đã cai thuốc, tiền tiêu vặt một tháng gần như không sử dụng, trước kia lúc hai vợ chồng Cố Trạch Ngạn tới, còn cho anh giữ chút tiền, cộng thêm tiền gửi ngân hàng và cho mượn mấy năm trước của anh, góp lại mua vòng tay phỉ thúy cho vợ mình.

Bởi vì giao dịch này không thể công khai, cho nên anh mua kín cũng không đắt.

Không có phụ nữ nào có thể từ chối ngọc thạch vàng bạc, Triển Ngải Bình cũng không ngoại lệ, cô đeo vòng tay lên cổ tay, lòng đầy ngọt ngào, trong miệng lại nói: "Nói anh giấu quỹ đen trước mặt em?"

Cố Thịnh mặt dày nói: "Lão Vương nói một người đàn ông phải giấu chút quỹ đen."

Triển Ngải Bình bật cười: "Bớt học theo anh ta, học xấu người đi."

Cố Thịnh: "Vợ à, anh căn chính miêu hồng, không xấu được."

Triển Ngải Bình cười anh: "Anh thì ngốc rồi, giấu quỹ đen còn tự bóc ngay trước mặt vợ mình."

Cố Thịnh cười ôm cô từ phía sau, vùi đầu vào cổ cô cọ cọ: "Anh chẳng phải là sợ vợ sao? Sợ vợ tổ truyền nhà chúng ta, tiền quỹ đen này càng giấu càng nhiều, anh thấy không được, còn giấu nữa thì không được, anh phải dâng lên cho lãnh đạo."

"Nếu bị lãnh đạo của anh phát hiện chuyện này, anh tiêu mất."

Triển Ngải Bình cười giơ tay sờ đầu của anh, khen ngợi nói: "Tích cực báo cáo mình, phối hợp giao tang vật, ừm, là một đồng chí tốt."

"Đâu có." Cố Thịnh bất mãn: "Rõ ràng là anh hiếu kính cho lãnh đạo."

"Hối lộ lãnh đạo, tội tăng một cấp."

Cố Thịnh lời lẽ đanh thép nói: "Anh tặng cho vợ anh, đã phạm tội gì? Không có pháp luật nào quy định muốn tới bắt anh."

"Vợ à, thích không?"

Triển Ngải Bình cười quay đầu lại, hôn lên mặt anh: "Thích."

"Chậc chậc." Cố Thịnh cười: "Quả nhiên phụ nữ bọn em đều thích kiểu đồ ngoài đẹp ra thì vô dụng này."

Triển Ngải Bình: "Thiếu đánh à?"

Cố Thịnh bổ sung một câu: "Anh cũng thích."

"Anh luôn muốn mua vòng ngọc cho em, em đeo lên chắc chắn rất đẹp, chỉ dùng cái vòng này, nhốt chặt lấy em."

Triển Ngải Bình cười nói: "Đây là vòng ngọc phỉ thúy, vừa chạm đã vỡ, sao anh nhốt được."

Cố Thịnh nói: "Nếu vỡ, chắc chắn em rất đau lòng, chắc chắn sẽ nhớ cả đời."

"Bình Bình, anh thấy tình hình một hai năm qua hơi thay đổi, sau này sẽ không như thế này nữa, em phải cất vòng ngọc phỉ thúy do chồng em tặng cho kỹ, không chừng ngày nào đó sau này sẽ đáng tiền."

Triển Ngải Bình vô cùng ngạc nhiên nhìn anh: "Cố lão ngũ ơi Cố lão ngũ, em phát hiện anh..."

Cố Thịnh cười ôn nhu: "Làm sao?"

Triển Ngải Bình sờ vòng ngọc trên tay: "Em phát hiện con người anh rất có mắt nhìn, rất biết nhìn xa."

Lão Cố cũng từng tặng cô một bộ trang sức phỉ thúy, chắc sẽ không phải là anh tích góp lúc còn trẻ chứ?

"Đương nhiên, bây giờ em mới biết chồng em có mắt nhìn?"

Triển Ngải Bình cười: "Anh có mắt nhìn, còn có thiên phú của tên phá của."

"Không thì giữ tiền lại làm gì?" Cố Thịnh thản nhiên nói: "Từ sau khi cưới bác sĩ làm vợ, nhà chúng ta không thiếu cái ăn, ăn mặc ở đi lại đều có đảm bảo, mua chút đồ khác cược thử thì có sao?"

"Anh còn mua mấy khối nguyên thạch phỉ thúy, ném vào góc nhà để đó đã, sau này hẵng tính."

Triển Ngải Bình: "Anh..."

"Nếu có thể mở ra đồ tốt thì cho con gái chúng ta làm của hồi môn."

Triển Ngải Bình: "Anh đúng là người cha tốt, nhưng lỡ như là mấy khối đá nát thì sao?"

Cố Thịnh: "...Anh cứ cảm thấy vận khí của anh sẽ không kém như thế."

Triển Ngải Bình: "Thật ngưỡng mộ sự tự tin của anh, vậy cứ để đó đi."

Cố Thịnh ôm cô cọ cọ: "Vợ à, anh thật sự không còn một xu, em nuôi anh."

Triển Ngải Bình: "Nuôi anh nuôi anh nuôi anh, sau này vợ của anh bê gạch nuôi anh."

Cố Thịnh nghi hoặc: "Bê gạch còn có thể kiếm tiền?"

Cho dù sau này phỉ thúy đáng tiền cỡ nào, bây giờ cũng là thứ không thể công khai ra ngoài, không thể lấy ra mua bán, chỉ là khối đá đẹp mắt, giá của phỉ thúy tăng cao, vẫn phải đợi tới sau năm 90.

Triển Ngải Bình quơ quơ vòng ngọc trên tay, thầm nghĩ, cho dù chiếc vòng này đáng tiền cách mấy, cũng không nỡ bán.

Đều giữ lại đi.

"Anh đừng chạm em lung tung, em cất đồ xong, không lại vỡ." Bây giờ thứ này chính là thứ đáng tiền nhất trong nhà họ.

Cố Thịnh hùng hồn nói: "Vỡ thì vỡ, vốn dĩ là trang sức tặng cho em đeo lên người, vòng ngọc vỡ là bảo vệ chủ nhân bình an."

Bình Luận (0)
Comment