Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 318 - Chương 318. Đức Cao Vọng Trọng 2

Chương 318. Đức cao vọng trọng 2 Chương 318. Đức cao vọng trọng 2

Triển Ngải Bình vô tình chỉ ra: "Vòng ngọc vỡ rồi chỉ sẽ khiến hai chúng ta đau lòng."

Cố Thịnh: "...Tiêu bao nhiêu tiền cho vợ anh cũng không đau lòng."

Triển Ngải Bình nói: "Em đau lòng."

"Lúc chụp hình hẵng lấy ra đeo đi, bình thường cẩn thận sứt mẻ, nếu không em thật sự phải tiếc cả đời." Triển Ngải Bình cất vòng ngọc: "Đợi em già rồi, ngày ngày trồng hoa nuôi cỏ ở nhà, em sẽ đeo vòng ngọc ngày ngày."

Cố Thịnh nói: "Mua cho em thêm vài cái? Vỡ một cái chúng ta không tiếc."

"Không." Triển Ngải Bình kiên định nói: "Em là người keo kiệt, vỡ một cái em cũng tiếc."

Cố Thịnh than thở nói: "Vậy phải góp tiền mua vòng vàng cho em thôi, ngọc dễ vỡ."

Triển Ngải Bình: "Con nít mới lựa chọn, em lấy hết, cho dù vàng hay ngọc, bạc cũng lấy."

Cố Thịnh: "..."

Anh mỉm cười xoa mặt của cô: "Thật tham lam."

"Anh có một lão chiến hữu, quê họ có một hộ gia đình đã từng kinh doanh phỉ thúy, bây giờ em cũng biết tình hình đó...chiến hữu đó của anh đã chăm sóc gia đình đó."

Triển Ngải Bình nói: "Anh đã tìm quan hệ mua vòng phỉ thúy với người ta, anh to gan thật."

Cố Thịnh nói: "Suỵt! Cho nên bảo em nhỏ tiếng chút."

Triển Ngải Bình đánh vào đầu của anh: "Anh đúng là nhân nhà cháy hôi của."

"Về sau vẫn bớt liên lạc đi. Làm một lần đừng làm lần thứ hai, phòng ngừa bị người khác túm được thóp."

Cố Thịnh cười nói: "Biết rồi, chỉ lần này, khiến em vui vẻ chút, nhà chúng ta cũng đâu phải mở tiệm châu báu, cần nhiều vòng như thế có ích gì."

Triển Ngải Bình cười gật đầu: "Ừm."

"Vẫn nên cất trước đã, đợi mấy năm nữa lấy ra đeo."

Cố Thịnh nhân đôi cảm giác bi thương: "Anh móc rỗng gia sản, lại giấu trong rương ở nhà như vậy?"

Cứ cảm thấy anh rất lỗ.

Triển Ngải Bình: "Chẳng phải anh nói dạo này tình hình thay đổi sao? Em thấy sau sáu bảy năm có lẽ có thay đổi lớn, anh đừng gấp, từ từ thôi."

"Đồng chí tốt, tiếp tục tích quỹ đen của anh đi."

Cố Thịnh: "...Lãnh đạo, em đang khuyến khích anh phạm tội."

Triển Ngải Bình nói: "Chút tiền đồ đó của anh, giấu quỹ đen còn không phải hiếu kính cho em, em coi như là đang nuôi tham quan đi, nuôi mãi nuôi mãi, béo rồi, anh tự thịt mình dâng cho em, quốc khố của em sẽ dồi dào lên."

"Anh tham lam thêm chút."

"Em rất thích kiểu đó...Oa, cảm giác kinh hỉ không biết từ đâu lại ló ra một khoản tiền."

Cố Thịnh: "Lợi ích thì sao? Em nuôi tham quan có phải phải cho chút lợi ích không? Anh làm không công cho em?"

"Buổi tối cho anh buổi tối cho anh buổi tối cho anh, anh dỗ con ngủ trước đi."

Cố Thịnh: "..."

Qua loa, toàn là qua loa.

Triển Ngải Bình cất vòng ngọc phỉ thúy vào trong rương, xoay người nhìn Cố Thịnh toàn thân trên dưới bốc khí đen, cô bật cười, đi tới, chủ động ôm cổ của anh, lại chủ động hôn lên môi anh: "Quên nói với anh, vợ anh rất vui, cô ấy rất thích chiếc vòng ngọc phỉ thúy này, cô ấy rất yêu rất yêu anh."

"Anh rời đi nhiều ngày như vậy, hai đứa nhóc không nhớ anh, trong nhà chỉ có cô ấy ngày ngày nhớ anh."

Cố Thịnh được cô dỗ rất hài lòng: "Cuối cùng cũng nghe thấy mấy câu nói thật từ trong miệng Triển Đại Bình Bình em, vịt chết cứng mồm, rõ ràng nhớ anh cứ nói không nhớ."

Triển Ngải Bình: "Lẽ nào anh không phải vịt chết cứng mồm sao?"

Cố Thịnh lắc đầu không thừa nhận: "Miệng anh không cứng, không thì em hôn thử xem?"

Triển Ngải Bình: "..."

"Bây giờ anh như thế này, khiến em cảm thấy rất sợ hãi." Triển Ngải Bình nhìn Cố Thịnh trước mắt đã đen sạm đi, người còn cường tráng lên, cô thật sự hơi kinh hồn bạt vía.

Cố Thịnh ôm cô vào trong lòng: "Em sợ cái gì? Phó viện trưởng Triển của chúng ta có gì để sợ chứ? Em là phó viện trưởng mà."

"Em sợ bị hổ đói ăn thịt."

Cố Thịnh thành thật nói: "Nỗi sợ hãi của em không sai."

"Anh nhớ em từng nói, ngày mai em không đi làm."

Triển Ngải Bình: "!"

Tên này đã tính toán mưu đồ gì?

"Trước đây em cứ nói bảo anh dịu dàng chút nhẹ nhàng chút, đây...chúng ta tạm biệt tân hôn, phải mạnh bạo một chút."

"Em nói có phải không? Phó viện trưởng Triển?"

Triển Ngải Bình đập hổ bông dính đầy nước miếng bọn trẻ lên người anh: "Em muốn bỏ nhà đi, em không sống với anh nữa, em tới nhà họ Khương ở..."

"Miễn đi." Cố Thịnh cười, lộ ra một hàng răng trắng bóc: "Hôm nay em không ra khỏi được cánh cửa này."

"Cho dù em tức giận, anh vẫn phải làm một lần."

"Em phải biết, dạ dày của tham quan lớn lắm, rất khó lấp đầy."

Triển Ngải Bình: "..."

*

Sáng ngày hôm sau, Triển Ngải Bình đánh một giấc tới trưa cũng chưa dậy, bây giờ đời này của cô hận tham quan nhất.

Đối đầu rầm rộ một hồi đêm qua không kém bao nhiêu.

Hai đứa trẻ được bế tới bên cạnh cô, hai anh em vui vẻ chơi với 'quân địch', hôm qua 'quân địch' đại sát tứ phương, lúc này chính là lúc "vô cùng đắc ý".

Bình Luận (0)
Comment