Cố Thịnh mặc thường phục, cầm trái hồng đỏ đùa với hai anh em, hai anh em ngốc Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên được anh dỗ tới cười toe toét.
Triển Ngải Bình trở mình, không muốn nhìn cảnh này, cô giận rồi: "Đồ ngốc, không phân địch ta."
Cố Thịnh: "Đồ ngốc cũng là do em sinh."
Cố Thịnh đặt hai con sâu thịt bên cạnh Triển Ngải Bình, mình cũng lăn lên giường.
"Vợ à, đừng giận, hôm nay mặc em sai bảo, hai ba ngày nay đều mặc em sai khiến."
Mấy hôm nay Cố Thịnh ít việc, chỉ cần xử lý văn thư là xong.
Triển Ngải Bình hừ hừ mấy tiếng, cô nằm trên giường, nghĩ làm sao dày vò anh mới được, Triển Ngải Bình lật người, toàn thân trên dưới dường như mập lên ba lần, chỗ nào cũng nặng nề.
Cô nâng chân muốn đá anh nhưng không có sức.
Cố Thịnh dùng ngón tay chải tóc cho cô: "Nói cho em biết một chuyện tốt."
Triển Ngải Bình không cho anh sắc mặt tốt: "Chuyện tốt gì?"
"Ban nãy lão Vương tới, cậu ta đó, cảm ơn em, hai vợ chồng họ đã tặng cho em vải tổng hợp, phó viện trưởng Triển của chúng ta lại may thêm một chiếc váy đẹp đi."
Triển Ngải Bình: "...Lão Vương tới, chồng của Thẩm Lệ Thanh?"
"Đúng, tới cảm ơn em, vợ anh vất vả rồi, chăm sóc hai sản phụ không dễ, cậu ta nói đợi sau này hai vợ chồng họ còn phải đặc biệt mời em ăn cơm cảm ơn em."
Triển Ngải Bình: "Lão Vương tới, không nhìn thấy em, anh nói với anh ta cái gì?"
Cố Thịnh sờ mũi nói: "Anh nói vợ anh còn chưa ngủ dậy."
Triển Ngải Bình: "Anh cút đi."
"Gạt em thôi, anh nói phó viện trưởng Triển của chúng ta đã ra ngoài rồi, cô ấy mới không có ngủ nướng, cô ấy mới không phải không xuống được giường."
Triển Ngải Bình: "Anh vẫn thiếu đánh giống như lúc nhỏ, bây giờ em thấy anh là muốn đánh anh, mới kết hôn hơn một năm, anh đã chứng nào tật nấy rồi."
"Khi nào cũng viết thư đảm bảo cho em."
Cố Thịnh tỏ thái độ tốt, thành khẩn xin lỗi: "Vợ ơi anh sai rồi."
Triển Ngải Bình: "Anh sai rồi anh còn dám, lần sau anh còn dám có phải không? Anh đừng phủ nhận, lúc nhỏ anh đã nói với cha anh như vậy."
Cố Thịnh: "..."
"Anh thế này chẳng phải do gặp được vợ quá kích động sao, yên tâm, anh thật sự không nói lung tung."
Triển Ngải Bình ngã lên gối: "Coi như anh thức thời."
"Nấu cơm đi, em đói rồi." Triển Ngải Bình giơ chân lên đá anh: "Không muốn húp cháo đâu, em muốn ăn cơm, em muốn ăn một bàn thức ăn ngon."
Cố Thịnh cười hôn lên trán cô: "Nghe lời lãnh đạo."
Triển Ngải Bình nằm trên giường một lúc, cô vẫn dậy nổi, giống như Cố Thịnh nói, Vương Hữu Lý đã tới một chuyến, còn tặng cho cô vải "tổng hợp", màu xanh, đúng lúc có thể may một hai chiếc váy.
Cô cất vải tổng hợp đi, không vội may quần áo, năm nay Triển Ngải Bình đã may nhiều váy rồi, bây giờ lại may váy mới thì 'xa xỉ quá', quá gây chú ý, trong viện nhiều cặp mắt đang nhìn như vậy.
Đợi lúc cô chải tóc xong, Khương Mỹ Huệ xách đồ tới cửa, Khương Mỹ Huệ lần đầu tiên tới nhà Triển Ngải Bình, nhìn ngó xung quanh một lúc, Triển Ngải Bình thấy cô ấy, mời cô ấy vào.
Trên người Khương Mỹ Huệ có một mùi hương của đậu, cô ấy là tới tặng đậu phụ, đậu phụ non tươi, trơn bóng, nhẵn nhụi như ngọc, ngửi vào không có chút mùi tanh đậu nào, chỉ có một hương đậu nồng đậm.
Triển Ngải Bình mở mang nhãn giới, rất thích: "Cảm ơn em, tay nghề rất tuyệt, lão Cố, hôm nay nhà chúng ta ăn đậu phụ!"
Triển Ngải Bình gọi Cố Thịnh tới, giới thiệu với Khương Mỹ Huệ: "Đây là chồng chị, hôm qua em chưa gặp."
Khương Mỹ Huệ quan sát gương mặt Cố Thịnh mấy lượt, hôm nay Cố Thịnh vô cùng "ngoan ngoãn", thậm chí mặc tạp dề đi ra, cũng không cởi xuống, cúi đầu làm nhỏ trước mặt Triển Ngải Bình, thành thật xách đồ ăn đi xuống bếp, bày ra bộ dạng người thành thật 'mặc người ức hiếp".
Khương Mỹ Huệ nói với Triển Ngải Bình: "Đối tượng chị tìm rất tốt."
"Tôi cũng muốn tìm một người tốt tính, làm việc ở nhà."
Triển Ngải Bình bật cười: "Tính cách của người yêu chị không tốt."
"Nhìn ra được." Khương Mỹ Huệ bày ra dáng vẻ "tôi là người từng trải": "Người đàn ông của chị mặt dữ, khí thế hung, anh ấy ở bên ngoài tính cách không tốt cách mấy, chỉ cần ở trước mặt chị tốt tính là được."
"Người tốt tính ở trước mặt tất cả mọi người, đó là khối đậu phụ mềm! Ngon thì ngon, chọc người ta tức."
"Bác sĩ Triển, em rất keo kiệt, em không hi vọng người đàn ông của em ôn nhu với người phụ nữ khác."
Triển Ngải Bình bị cô ấy chọc cười: "Chị cũng rất nhỏ nhen, chị không chỉ nhỏ nhen, chị còn là hủ giấm chua, anh ấy dám nháy mắt với người phụ nữ khác, chị cưỡi lên đầu anh ấy, chị bóp chết anh ấy."
Khương Mỹ Huệ cười ra hai lúm đồng tiền nông, tuy mặt của cô ấy lớn nhưng lúm đồng tiền nhỏ trên mặt rất nhỏ rất nông, giống như hai cái chuông nhỏ đáng yêu, khiến người ta không nhịn được muốn chọc hai cái, bây giờ mặt của cô ấy trắng nõn hơn trước đây nhiều: "Đúng, quản đàn ông thì phải dữ dằn như vậy."
"Chị dâu của em tính cách quá mềm mỏng, thế này không được, cũng may anh em là một người đàn ông tốt."
"Mềm mỏng thì phải bị ức hiếp."
Triển Ngải Bình lại nói vài câu với cô ấy, Khương Mỹ Huệ phải đi rồi: "Vội quay về chăm chị dâu, bác sĩ Triển, lần sau lại tới nói chuyện với chị."
"Được."