Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 320 - Chương 320. Đức Cao Vọng Trọng 4

Chương 320. Đức cao vọng trọng 4 Chương 320. Đức cao vọng trọng 4

Trước khi đi, Khương Mỹ Huệ cười híp mắt, cô ấy nhỏ giọng nói với Triển Ngải Bình: "Bác sĩ Triển, người đàn ông nhà chị thật sự rất tốt, tuấn tú."

Triển Ngải Bình: "?"

Là đang nói anh thật sự đẹp trai hay là đang nói "đầu anh thật to".

Đợi Khương Mỹ Huệ đi rồi, Triển Ngải Bình đi tới bên cạnh Cố Thịnh, đánh giá anh từ trên xuống dưới, Cố Thịnh rũ mắt nghiêm túc nấu ăn, một đôi tay rắn chắc có lực, tư thế đứng thẳng tắp, nhất cử nhất động của anh đều mang theo một cỗ lực hấp dẫn không nói nên lời.

"Vợ à, nhà họ Khương còn tặng chút đồ hộp, nếu em đói rồi thì đi ăn một chút đi."

Triển Ngải Bình xoa mũi: "Vẫn chưa đói, em muốn ăn đồ anh nấu."

"Vậy chúng ta đợi thêm chút nữa." Giọng của Cố Thịnh dịu đi: "Vợ ơi, hôm nay em thật dính người."

Triển Ngải Bình: "...Em mới dậy bao lâu chứ? Dính anh rồi?"

"Được thôi, là anh nói sai rồi."

Hai đứa nhỏ đã ngủ, Triển Ngải Bình dựa sát bên cạnh anh, ôm anh từ sau lưng, cô rất nhớ Cố Thịnh, không gặp mặt thời gian dài như vậy, đột nhiên gặp lại, không nỡ tách ra.

Lời cô nói ra mang theo âm mũi nồng đậm: "Anh đừng nói chuyện, hôm nay không muốn cãi nhau với anh."

Cố Thịnh nhịn cười nói: "Vợ à, anh cũng không muốn cãi với em, nhưng em đừng quấy rầy anh nấu ăn, nếu mà nấu khét, hôm nay ăn gì?"

"Em xem, có em ở bên cạnh anh ảnh hưởng, anh run tay bỏ nhiều muối rồi."

Triển Ngải Bình: "...Anh tự run tay anh còn trách em? Mặn thì anh tự ăn."

Cố Thịnh ném thìa xuống, xoay đầu ôm Triển Ngải Bình vào lòng, bế về trong phòng, hai đứa nhỏ ở trong giường rào chắn còn chưa dậy, để phòng bị, Triển Ngải Bình còn phủ một lớp chăn bông bên giường, đề phòng hai đứa có thể rơi xuống.

"Phó viện trưởng Triển của chúng ta ở đây trông con một lúc đã."

Triển Ngải Bình trông con một lúc, lại có người tìm tới nhà, là cháu gái của nhà ủy viên Lý, Lý Thu Linh, một cô gái trẻ hai mươi tuổi, cô ta không tết bím, để tóc ngang vai, gương mặt thanh tú, mặc quần dài màu lam và áo croptop họa tiết hoa, chân đi vớ trắng, giày da màu đen, giày da được lau sạch sẽ sáng bóng.

Giống như Khương Mỹ Huệ, người này cũng tới tìm đối tượng, nhưng cô ta không phải là tới tìm Triển Ngải Bình giới thiệu đối tượng mà là xin đồ của nhà cô.

Mấy chiếc váy sợi tổng hợp trước kia của Triển Ngải Bình đã bị cô ta chú ý tới, hôm nay lại nhìn thấy nhà họ Vương có, lại tặng cho Triển Ngại Bình một ít, cô ta tới xin một chút: "Bác sĩ Triển, năm nay chị đã may mấy bộ đồ mới rồi, người bình thường như chúng ta đâu có xa xỉ như vậy, có một hai bộ đã đủ rồi."

"Em cũng muốn may hai chiếc váy sợi tổng hợp, em lấy vải sợi bông, thêm chút tiền nữa đổi với chị."

Triển Ngải Bình nhìn vải sợi bông mà cô ta cầm, là một tấm màu đỏ, có lẽ đã để nhiều năm rồi, cô nhìn cũng không tức giận, chỉ từ chối nói: "Thật xin lỗi, cái này không đổi được, nhà lão Vương người ta vừa tặng đồ tới cảm ơn tôi, tôi liền đổi đi, sau này tôi làm sao gặp mặt nhà anh ấy?"

Lý Thu Linh nói: "Tặng cho chị là của chị, nếu đã là cảm ơn chị, chị thích đổi cho ai thì đổi cho người đó."

"Phó viện trưởng Triển, chị đừng keo kiệt quá."

Triển Ngải Bình nói: "Tôi không keo kiệt, nhưng cũng không đổi với cô, trong nhà tôi tạm thời không thiếu vải sợi bông, đồ người ta mới tặng tới, tôi đã nhận tình của người ta, tôi phải giữ lại."

Lý Thu Linh gấp gáp nói: "Cái này có gì đáng giữ lại, chị cứ đổi cho em đi, em còn trẻ, muốn may chiếc váy mới đi hẹn hò."

"Bác sĩ Triển, vải sợi bông này của em tốt lắm, chị đổi với em chị không lỗ đâu."

Triển Ngải Bình buồn cười nói: "Tôi cũng thấy tấm vải đỏ này của cô tốt, cô tự giữ lấy dùng để kết hôn đi, màu đỏ chúc mừng."

Lý Thu Linh: "Em cảm thấy màu đỏ bình thường, mặc ra ngoài không tiện gặp ai."

Triển Ngải Bình: "Thật trùng hợp, tôi cũng cảm thấy màu đỏ tầm thường, mặc ra ngoài không tiện gặp ai."

"Tôi ở trong bệnh viện, cả ngày nhìn thấy máu, càng không nhìn nổi màu đỏ."

Sắc mặt Lý Thu Linh không được tốt lắm: "Chị..."

Triển Ngải Bình nói: "Cô cảm thấy màu đỏ tầm thường nên cô cầm lấy đi đổi với tôi? Cô là thứ gì?"

"Tấm vải đỏ này của cô đã để mấy năm rồi? Ai biết có thủng lỗ không, cô có dám tung ra xem thử không?"

Thời đại này vải đỏ đáng tiền, nếu Lý Thu Linh đã định xem mắt tìm đối tượng, chuẩn bị kết hôn, chẳng ai chê vải đỏ nhiều, tại sao phải dùng vải đỏ tới đổi với cô? Không phải ngày vui, mặc vải đỏ ra ngoài quá nổi bật, bình thường rất ít người mặc cái này ra đường.

Nếu Lý Thu Linh thật lòng muốn đổi vải với cô, có lẽ cũng nên đổi vải xanh lam xanh lục thích hợp dùng ngày thường, nhưng cô ta lại chọn ra tấm vải đỏ này, đoán chừng có chút vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment