"Chị không muốn đổi thì thôi, còn hùng hổ dọa người như vậy, tôi đi đây." Lý Thu Linh ôm vải đỏ, cô ta xoay người rời đi.
Cô ta thật sự không dám tung tấm vải đỏ này ra trước mặt Triển Ngải Bình, tấm vải đỏ này là đồ cưới cô ta giữ lại lúc trước, nhưng đã bị chuột gặm rồi, rắc nước đái lên, nước đái thấm khô, giặc cũng giặc không sạch, ngửi kỹ luôn cảm thấy có mùi khai, ném đi lại tiếc, giữ lại thì cô ta thực sự không chịu được, muốn đổi tấm vải với người khác.
Nếu thành công đổi được, cho dù sau này Triển Ngải Bình phát hiện sai khác thì cũng không đổi lại được, cộng thêm...đó là do chuột làm, cô ta cũng có thể coi như không biết gì, để Triển Ngải Bình ngậm bồ hòn.
Lý Thu Linh ôm vải đỏ đi rồi, Cố Thịnh bưng đồ ăn lên, phát hiện Triển Ngải Bình ngẩn ngơ ở đó: "Em sao vậy?"
Triển Ngải Bình xoa mũi, cảm giác kia bị hương thơm thức ăn hòa tan: "Cháu gái của nhà ủy viên Lý thật sự không phải thứ tốt lành gì."
"Sao vậy?" Cố Thịnh cười nói: "Vừa nãy anh còn nghĩ vợ anh quá lợi hại, từ sáng tới tối bao nhiêu người tìm tới nhà, đều là nguwoif tới tặng đồ."
Triển Ngải Bình nói: "Thật sự đều tới tặng đồ thì tốt, còn có người tới chiếm tiện nghi, vải do cháu gái nhà ủy viên Lý cầm tới có mùi khai, ban nãy em còn chưa ngửi kỹ, chẳng trách đợi tới khi nhà chúng ta nấu cơm, anh nói cô ta là muốn đổi vải gì với em?"
Cố Thịnh nói: "Em không cần đổi với cô ta là được rồi."
"Em thật sự rất ghét kiểu thâm độc này, trong miệng nói lời khách khí, nhưng lại định chiếm tiện nghi người ta, rõ ràng cười cười nói nói, nhưng không nói câu nào bằng tiếng người, cố ý khơi dậy lửa nóng của anh, chọc giận anh, rõ ràng là cô ta không nói lý lẽ, nếu anh tức giận mắng người, sẽ thành anh là đồ điên, anh không nói lý."
Cố Thịnh nói: "Vợ anh thông minh, vậy em muốn làm thế nào?"
"Làm thế nào cái gì? Đứa nhỏ bật khóc có sữa uống, em tìm chủ nhiệm Lý cáo trạng, tránh cho sau này cô ta dàn xếp sau lưng em, đúng rồi, còn có quân y Tôn, em cũng tìm ông ấy nói chuyện."
Ăn cơm trưa xong, Triển Ngải Bình đi tìm chủ nhiệm Lý, đã sinh một bé trai, cô vốn muốn tới thăm, tặng chút bánh kẹo xong, Triển Ngải Bình nói chuyện này với chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Lý nói: "Cháu gái nhà họ Lý này thật sự không biết làm người, trước đây giới thiệu đối tượng cho nó, nó cũng chọn lựa tới lui, cảm thấy người này không tốt người kia không được, bây giờ còn cầm vải dính nước đái chuột ra đổi vải tốt với em, cũng thực sự lợi hại."
"Nói ra nó cũng đừng hòng tìm đối tượng ở đây, cưới một người vợ như vậy về, để nó đi đắc tội tứ phương sao?"
"Cũng đúng lúc, nó chê tới chê lui, cũng không ai cần nó, chị bảo lão Trương nói với quân y Tôn."
Quân y Tôn là một người lắm chuyện, chỉ cần ông ấy mà biết, vậy rất nhiều người đều sẽ biết.
Bây giờ quân y Tôn để đầu đinh, ông ấy có tuổi đời, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, ông ấy thích nói chuyện, nhưng lại không để người ta nắm thóp, ông ấy không sợ đắc tội ai.
Còn có không ít người nhờ ông ấy giới thiệu đối tượng.
Trở về từ chỗ chủ nhiệm Lý, hai vợ chồng Triển Ngải Bình ở bên nhau một đêm, ngày hôm sau phó viện trưởng Triển dẫn cả nhà đi làm.
Cố Thịnh bế hai đứa nhỏ theo bên cạnh cô, giống như Hanh Cáp Nhị Tương, Triển Ngải Bình kéo xe nôi, dẫn ba cha con cùng lên xe.
Trên xe nhiều phụ nữ chú ý tới gia đình họ, Triển Ngải Bình không làm sao nói chuyện với người ta, xuống xe rồi, Cố Thịnh đặt hai đứa nhỏ vào trong xe nhỏ, Triển Ngải Bình cười nói: "Anh bớt bế chúng lại, sợ là dính lên người anh không chịu xuống."
"Đề phòng sau này anh đi, lại khóc lóc đòi cha bế."
Cố Thịnh: "Cha chỉ thích ôm mẹ."
"Hai đứa nhỏ này dính chanhư thế sao? Chúng muốn mẹ hơn, em xem, thế này không phải là nhìn em không chớp mắt luôn."
Triển Ngải Bình cười nói: "Hôm nay giao cho anh trông con."
"Đừng để em thất vọng, đồng chí Cố."
Cố Thịnh thở dài: "Anh sẽ cố hết sức."
"Hai bé ngốc, nhớ nể mặt ba, đừng khóc đừng nháo, chúng ta đừng quấy rầy mẹ làm việc, mẹ các con là phó viện trưởng, quản rất nhiều người."
Triển Ngải Bình hừ hừ hai tiếng: "Cứ cảm thấy anh đang chém gió, dưới trướng anh quản nhiều người hơn, em lợi hại, có phải anh còn lợi hại hơn?"
Cố Thịnh nói: "Bác sĩ các em cứu người chữa thương, cao thượng, vĩ đại, tài giỏi."
Triển Ngải Bình: "Đừng nịnh nọt ở đây, muốn nói thì nói quang minh chính đại một chút."
"Nói anh tự hào vì em."
Cố Thịnh: "...Em tự hào vì anh."
Triển Ngải Bình ghét bỏ anh: "Nịnh nọt cũng không biết, làm tham quan uổng phí."
Cố Thịnh cười lấy lòng chen lên: "Em xúi anh tiếp tục tham?"
Triển Ngải Bình: "Đừng nói lung tung ở nơi công cộng, suỵt!"
"Được." Cố Thịnh bồng con trai: "Chúng ta suỵt suỵt suỵt..."