Tiểu Oa Bao Nhục rất nể mặt đái một bãi, Cố Thịnh nhìn nước đái trẻ con bất cẩn dính lên tay, anh một lời khó nói: "..."
Triển Ngải Bình bật cười: "Ở trước mặt con trai, đừng suỵt suỵt suỵt lung tung."
"Em còn suỵt suỵt suỵt, con gái của em cũng sắp đái rồi...thật sự đái rồi kìa."
Hai vợ chồng tới bệnh viện, thay tã cho con: "Thời gian hoạt động nghỉ ngơi của hai đứa nhóc đã sắp xếp xong lịch trình cho anh rồi, đói thì nhớ cho ăn, đừng đợi nó tự đại, anh suỵt suỵt suỵt dỗ nó đái, em thấy anh rất có thiên phú..."
"Phải phải phải, anh có thiên phú, ai bảo cha con bọn anh tâm linh tương thông."
Cố Thịnh đẩy xe nôi dẫn hai đứa nhỏ dạo trong bệnh viện, so với trước đây, bệnh viện này đã sang trọng hơn, nhân viên y tế nhiều lên không ít, không còn năm sáu bác sĩ nữa.
Y tá trẻ gặp Triển Ngải Bình, ai cũng vui vẻ chào cô, có mười mấy người mới tới bệnh viện, tổng nhân số bệnh viện của họ đã vượt quá hai mươi, náo nhiệt hơn trước kia không ít, phòng người nhà cũng sắp đầy rồi, cũng không thể chia phòng đơn, những y tá độc thân này hai người ở một phòng.
Nhưng họ không có tiền xây lầu mới, cho nên viện trưởng Hách chỉ đành đau đớn quyết định: "Thêm một hàng nhà trệt đi."
Nhà lầu khá khó xây, nhà gạch ngói thì đơn giản hơn nhiều, chi phí cũng thấp, vật liệu trước đây còn thừa, nhờ người tới giúp, mấy ngày là xây xong, giống như nhà trong thôn.
Trong thôn xây nhà cũng không cần mời người lao động gì, chỉ cần nhân duyên tốt, sức trai tráng của một thôn giúp một tay, chẳng bao lâu đã xây xong nhà rồi.
"Đợi mấy ngày nữa đội chỉ đạo ở huyện xuống sẽ sắp xếp ở trong phòng đơn lầu ba, còn thừa một hai phòng, thật sầu, người quá nhiều lại ở không hết." Viện trưởng Hách vô cùng sốt ruột.
"Bây giờ bệnh viện chúng ta đã mở rộng rồi, bệnh nhân không bao nhiêu, phải cố gắng nâng hiệu suất lên."
Bệnh viện của họ do quốc gia phát lương, cho dù không nâng hiệu suất lên, lương cũng không giảm, nhưng lúc này viện trưởng Hách rất cố gắng, không thể chấp nhận bệnh viện hao hụt.
Triển Ngải Bình khuyên ông ta: "Viện trưởng Hách, chú đừng gấp gáp, mới vừa bắt đầu mà, chúng ta chưa quen với thiết bị, nếu thật sự có nhiều bệnh nhân như thế, không chữa trị tốt cũng là một phiền phức."
Viện trưởng Hách nói: "Là chú nói sai rồi, trong bệnh viện đâu thể làm tất cả vì hiệu suất, bệnh viện là để trị bệnh cứu người, nên nâng trình độ chữa bệnh lên..."
Triển Ngải Bình gật đầu: "Đúng, đợt bác sĩ mới tới này vẫn phải triển khai tập huấn mấy lần."
"Họ vừa tới đây, phải thích ứng thêm."
Hai bác sĩ ngoại khoa mới tới, hiện tại chỉ may vết thương và xử lý vết thương đơn giản, hai người này còn chưa làm tốt lắm, cần Triển Ngải Bình tay cầm tay chỉ.
Một người trong đó có dã tâm, đã muốn làm phẫu thuật mổ bụng người rồi.
Hai bác sĩ mới này còn rất thú vị, một người đầu to, một người đầu nhỏ, nhìn giống như con đầu to cha đầu nhỏ, người trong bệnh viện nhìn thấy hai người họ lại buồn cười.
Đầu của hai người, một người là quả bóng lớn như bóng rổ, một người là bóng nhỏ như bóng bầu dục, nhìn riêng không cảm thấy gì, đứng chụm lại thì rất vui.
Nhưng lúc hai người họ họp lại ngồi cùng nhau.
Triển Ngải Bình nhớ Khương Mỹ Huệ thích người đầu to, có lẽ cô ấy sẽ thích Trần Lập Hòa đầu to này, nhưng người này mới tới, nhân phẩm thế nào còn chưa rõ, cô không giới thiệu đối tượng bừa bãi cho người ta.
So với Trần Lập Hòa, Triển Ngải Bình thích Lưu Xã Lương đầu nhỏ một chút, người này nghiêm túc vững vàng hơn, chỉ có điều đầu anh ta nhỏ, không phù hợp yêu cầu của Khương Mỹ Huệ.
Lúc Triển Ngải Bình đi tìm anh ta, anh ta còn đang luyện khâu vỏ chuối, anh ta thắt rất nhanh, hai tay thoăn thoắt.
Trình độ phẫu thuật ngoại khoa của Triển Ngải Bình bình thường, căn bản không bì được trình độ trung y của cô, hoặc có thể nói, trình độ kỹ năng nền tảng được cô nắm rất vững, nhưng chi tiết phẫu thuật cụ thể thì không bằng bác sĩ ngoại khoa dồi dào kinh nghiệm, cô không làm phẫu thuật chuyên khoa quá phức tạp, dù sao thì bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa chân chính phải dựa vào vô số cuộc phẫu thuật xếp chồng ra.
Lúc còn là sinh viên, cô cũng từng làm vô số luyện tập khâu...Giảng viên từng nói cô là sinh viên có thiên phú nhất, cô cũng luôn canh cánh chuyện này trong lòng, nhưng, chung quy tinh lực của một người vẫn có hạn.
Cầm lại dao phẫu thuật? Sợ là không cầm nổi.
Cô đã hoàn toàn biến thành một bác sĩ trung y.
Giống như quyển 《 kỹ xảo phẫu thuật 》đó của cô chấp bút gần hai năm rồi cũng chưa viết xong, mà 《 câu chuyện khoa học 》 của cô viết rất nhanh, chương này nối chương kia, bởi vì cô không có quá nhiều kinh nghiệm phẫu thuật thực tế, có thể viết ra cái gì?
Bảo cô từ bỏ kinh nghiệm trung y phong phú, đổi sang bước lên bục phẫu thuật trở lại, bắt đầu tất cả từ đầu, lại giống như nhặt hạt vừng, ném dưa hấu, không cần thiết.
Cho dù trong bệnh viện đã xây mới phòng phẫu thuật, cuối cùng cô vẫn chọn ở lại phòng trung dược.
Cô đã lựa chọn khoa trung y.