Sau khi dặn dò mấy câu với Lưu Xã Lương, Triển Ngải Bình quay về bên cạnh Cố Thịnh, Cố Thịnh ở phòng làm việc của cô, Cố Thịnh cầm bảng tên của cô lên nhìn mấy cái: "Em vẫn ở phòng trung dược? Em vẫn là bác sĩ trung y?"
Triển Ngải Bình gật đầu: "Đúng vậy, vợ của anh là một lão trung y đức cao vọng trọng."
"Đức cao vọng trọng?"
"Lão trung y?"
Cố Thịnh bày ra biểu cảm thần kỳ "em chém gió lung tung": "Em muốn làm lão trung y đức cao vọng trọng, e là còn phải đợi thêm bốn năm mươi năm nữa."
"Lão trung y, em phải già trước đã chứ?"
Triển Ngải Bình: "Em không già, em phải trẻ mãi mãi."
Cố Thịnh bật cười: 'Em là 'lão trung y' bất lão quật cường không già."
Triển Ngải Bình: "..."
"Em muốn đức cao vọng trọng, làm bà nội trước đã, bảo tiểu Oa Bao Nhục của chúng ta cố gắng chút, kiếm đứa cháu ruột cho em, tới lúc đó bác sĩ Triển không già của chúng ta dẫn cháu ra ngoài hành y, người ta hoài nghi em trẻ, em liền nói cháu trai cháu gái của em đã lớn như vậy rồi..."
"Tiểu Thang Viên của chúng ta cố gắng một chút, không làm bà nội được cũng có thể làm bà ngoại, dẫn cháu ngoại theo bên cạnh, cũng có thể tăng độ tin cậy của lão trung y em."
Triển Ngải Bình: "... Vậy há chẳng phải em phải gửi hi vọng lên người con cái, chúng vừa thành niên em đã giục kết hôn, bảo chúng mau chóng sinh cháu cho em, tăng vai vế cho em?"
Cố Thịnh gật đầu: "Đúng vậy, không sai."
"Bỏ đi." Triển Ngải Bình nắm tay nhỏ của con trai Oa Bao Nhục: "Kết hôn muộn tổ truyền của nhà lão Cố các anh, xem ra là không có hi vọng rồi."
Cố Thịnh nói: "Người phải có chút hi vọng, em cố gắng thêm một chút."
Triển Ngải Bình: "Bớt kiểu tà môn ngoại đạo này đi, em dựa vào y thuật chân chính khiến người ta phục."
"Anh nhìn anh xem, họ Cố, tư tưởng của anh không đứng đắn, may anh còn là một đảng viên, anh xem anh đi, mới làm cha chưa bao lâu, lại mơ tưởng làm ông nội làm ông ngoại rồi, mơ đẹp quá ha."
"Còn khích lệ em đi giục hôn, sao anh không tự đi hành động."
"Toàn không làm những chuyện trong khả năng."
Cố Thịnh cười sờ mũi: "Ai bảo chúng không nghe hiểu tiếng người, bây giờ anh muốn hành động cũng hết cách."
Hai đứa nhỏ nghe không hiểu tiếng người ngẩng đầu nhìn cha mẹ.
Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên ê ê a a há miệng kêu lung tung, chúng cũng gia nhập "thảo luận của thành viên gia đình".
Oa Bao Nhục kêu một tiếng: "A..."
Tiểu Thang Viên cũng đối thoại câu được câu mất với cậu bé, hai đứa cùng ô a a qua lại.
Hai đứa nhỏ nói qua nói lại, vô cùng náo nhiệt.
Triển Ngải Bình nhíu mày: "Anh xem con trai anh, bây giờ lẽ nào không phải đang nói chuyện, chẳng phải nó đang nói tiếng người sao? Nó nói chuyện với con gái anh đó, Cố Thịnh anh nghe hiểu tiếng người không?"
Cố Thịnh sờ đầu: "Nghe không hiểu, nghe không hiểu tiếng người cao cấp do con trai con gái em nói, ai bảo anh là tầng thấp nhất của cái nhà này, em là mẹ, chắc chắn em nghe hiểu, em nói xem con trai con gái đang nói gì?"
Triển Ngải Bình: "Chúng đang nói cha đừng nằm mơ nữa."
Cố Thịnh: "...Rõ ràng đang nói mẹ chém gió."
"Anh mới chém gió, cả nhà anh đều chém gió."
Cố Thịnh bật cười: "Cả nhà anh có cả em nữa."
Triển Ngải Bình đẩy cái mặt thối của anh ra, nhìn con trai con gái trong xe nôi, mặt của hai đứa nhóc phúng phính, dạo này có hơi rút, nhưng gương mặt nhỏ này vẫn phúng phính, cực kỳ khiến người ta thích.
Cô nhớ tới nguyện vọng lúc mình trọng sinh, cầm lại dao phẫu thuật, tái giá đối thủ một mất một còn, khi đó nghĩ quá đơn giản, hiện giờ phát hiện, rất nhiều không như ý nguyện.
Có những tiếc nuối khi còn bé đã trở thành tiếc nuối, khuyết thiếu cũng là một kiểu đẹp đẽ.
Có điều, chung quy vẫn thực hiện được một mục tiêu.
"Vợ của anh có thiên phú trung y nhất, em là một thiên tài trung y!" Nói xong, Triển Ngải Bình giơ tay ra sức xoa tóc của Cố Thịnh.
Cố Thịnh bắt lấy tay của cô: "Đầu của đàn ông là chỗ em tùy tiện sờ lung tung sao?"
"Em chém gió thì chém gió, sao còn động tay động chân, chồng em con trai con gái em lại không làm lỡ em chém gió, người vợ thiên tài trung y của anh ơi."
Triển Ngải Bình nói: "Anh đừng cứ bảo em chém gió."
"Chẳng phải anh đang đốc thúc em, em thực hiện việc em chém gió, Triển Đại Bình Bình em lợi hại rồi."
"Bất luận em có lợi hại hay không, em đều là vợ anh."
Triển Ngải Bình hài lòng nói: "Coi như cái miệng thối này của anh hơi hiểu chuyện."
"Haiz, bây giờ em có chút không biết nên nói với cha nuôi thế nào, ông ấy đã gửi nhiều tài liệu cho em như thế, nhưng ông ấy còn chưa biết sinh viên của mình đã thành bác sĩ trung y." Triển Ngải Bình ngại gặp thầy Tôn cũng là do vậy.
Cố Thịnh gật đầu: "Đúng vậy, em thảm rồi, em phản bội sư môn, sao em lại thành một bác sĩ trung y, hình như anh từng nghe bác sĩ ngoại khoa không tin trung y nhất."
Triển Ngải Bình: "Cố Thịnh, thêm mắm dặm muối anh là nhất có được chưa? Bớt ở đây ném đá xuống giếng đi."
Cố Thịnh cười xoa tóc của cô: "Bình Bình, em chỉ cần làm tốt chuyện mình muốn làm là được, đừng có người ta muốn em làm gì thì em làm cái đó, quá nhiều chuyện khiến em lung lay rồi."
"Anh phát hiện vợ của anh có hơi ngốc, người khác đối tốt với em một chút, em sẽ cố hết sức lấp đầy kỳ vọng của họ, có yêu cầu cao với bản thân, sợ cô phụ người ta."
"Kim vô túc xích, nhân vô thập toàn, rất nhiều chuyện không giống như ta mong muốn, đừng quá cưỡng cầu."
"Em thật sự muốn làm gì, trong lòng em đã có quyết đoán rồi không phải sao?"
"Làm chuyện mình thích làm, đừng quan tâm có thiên phú hay không, làm được hay không, em đều vui, đừng sống để thỏa mãn kỳ vọng của người khác."