Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 324 - Chương 324. Đào Chân Tường 1

Chương 324. Đào chân tường 1 Chương 324. Đào chân tường 1

Cô giống như là một sinh viên xuất sắc ngơ ngơ ngác ngác.

Lúc Triển Ngải Bình còn nhỏ, người xung quanh đều nói với cô, cô sẽ giống như mẹ cô, trở thành một nữ quân nhân ưu tú, bản thân cô cũng cho là như vậy, để không khiến mẹ thất vọng, cô vẫn luôn phấn đầu tới mục tiêu này.

Tới giữa đường vẫn xảy ra phản nghịch và sai sót, cô đã thành một nữ quân y, gặp được thầy giáo, để không cô phụ kỳ vọng của thầy, cô cố gắng muốn trở thành một bác sĩ ngoại khoa ưu tú, kế thừa y bát của thầy.

Rất nhiều lúc, cô chưa từng nghĩ rốt cuộc mình có thích làm chuyện này không, cô chỉ thúc ép mình không ngừng tiến lên, ép mình cố gắng, nếu buông lỏng một khắc nào, cô sẽ dùng từ ngữ nghiêm khắc nhất để phê bình bản thân, trong đầu sẽ xuất hiện vô số lời chỉ trích từ mẹ, những từ ngữ vẫn luôn khắc sâu trong lòng cô, toàn bộ đều phun trào ra...

Cô không ngừng thúc giục bản thân, cô đã thành một người ưu tú, nhưng thi thoảng trong lòng cô vẫn sẽ nảy sinh mơ hồ với những chuyện này.

Ví dụ tại sao cô phải trở thành một người ưu tú? Tại sao phải chạy về phía trước điên cuồng như vậy? Cô thường sẽ ngưỡng mộ người đứng dưới cầu an tĩnh ngắm hồ nước, bất động ngắm phong cảnh như vậy, đầu óc không cần vận chuyển, cơ thể không mệt nhọc và bận rộn, lặng lẽ hưởng thụ khoảnh khắc nhàn rỗi nhất này.

Cô bận rộn nghiên cứu như vậy là vì cái gì?

Đây thật sự là thứ cô muốn sao?

Không ai là người sắt đá thật sự, chán nản và mệt mỏi tích tụ vô số lần khiến cô nảy sinh ý niệm thất bại và trốn chạy, cô thật sự rất mệt mỏi, nhưng cô lại không thể cô phụ nguyện vọng của mẹ, không thể cô phụ kỳ vọng của thầy giáo, nhưng trong lòng vừa trống rỗng vừa mệt mỏi.

Chỉ cần nghiền chết cọng cỏ cuối cùng của lạc đà, cô từng sa sút ý chí một khoảng thời gian, trốn tránh không phải cách giải quyết vấn đề, sa sút, trốn chạy, trở thành một người tầm thường vô vị, cũng gặp phải dày vò và thống khổ nội tâm.

Nhàn hạ lâu rồi, cũng sẽ muốn tìm chút việc làm, sẽ nhớ ngày tháng từng bận rộn giống như con quay, nhớ khoảng thời gian phong phú đó.

Sau này vực dậy học trung y, cô vốn chỉ là tùy ý lật xem, không có yêu cầu mình có chiến tích gì, phải lấy được thành tựu thế nào, không quất roi lên lưng thúc cô, cũng không ai hi vọng cô trở thành một trung y tốt, càng không ai khen cô có thiên phú ở phương diện này.

Các loại lý luận và đạo lý trung y giống như sương lẫn trong mây, khiến cô mới bắt đầu đã chuẩn bị chịu thất bại, đọc không hiểu, nhưng cô lại liều mạng ở trên đó như vậy, mỗi khi hồi tưởng sẽ hiểu ra một đạo lý, đánh hạ được một đề khó, sẽ mang tới cho cô niềm vui vô bờ, vui vẻ như vậy là xuất phát từ nội tâm, cô coi mình là một người mới học không ai biết tới, không có thiên phú, không có niềm kiêu ngạo của thiên chi kiêu nữ(1) trước kia, bái thăm danh y khắp nơi, giao lưu với người khác, học mông lung như vậy… đợi tới có một ngày, trong lúc bất tri bất giác, cô phát hiện mình đã vô ý trở thành một bác sĩ lợi hại.

(1)thiên chi kiêu nữ: cô gái có thể khiến người trong thiên hạ kiêu ngạo tự hào.

Tất cả đều là nước chảy thành sông như thế.

Hồi tưởng cả quá trình, vẫn rất vui vẻ, cô không lập một mục tiêu xa vời cho bản thân, cũng không thời thời khắc khắc thúc giục bản thân, nhưng cô vẫn đi tới vị trí mà người bình thường khó đạt được.

"Bình Bình, thi thoảng em có thể lười biếng, đừng ép mình gắt gao quá, đừng có chuyện gì cũng ôm vào mình, em không phải người sắt, em nhìn em, vừa chăm hai đứa nhỏ, vừa phải làm phó viện trưởng, vừa phải làm trung y, em còn muốn lên bục làm phẫu thuật...Một mình em có nhiều phân thân như thế sao? Trước giờ em chưa từng oán hờn với anh, vợ à, anh rất thương em."

Triển Ngải Bình khẽ cười, cô nhìn Cố Thịnh trước mắt, nhìn gương mặt anh tuấn như năm xưa đó, dáng vẻ từ nhỏ tới lớn của đối phương, cô đều nhớ, cô giơ tay chạm vào gương mặt tuấn tú của anh: "Nếu người khác nói những lời này với em, em còn có chút an ủi, nhưng anh là Cố Thịnh."

Cố Thịnh: "?"

Triển Ngải Bình: "Quả nhiên là đối thủ một mất một còn, anh chính là muốn lừa em lười biếng, sau đó anh ở phía sau lén lút nỗ lực vượt qua em có phải không."

Cố Thịnh: "...Cái này cũng bị em phát hiện?"

"Đợi sau này anh thành sư trưởng đoàn trưởng, em còn là phó viện trưởng của bệnh viện nông thôn, chắc chắn anh sẽ chê cười em." Triển Ngải Bình thầm nghĩ bản thân anh đã cuốn như thế rồi, dựa vào cái gì khuyên người khác đừng cuốn.

Bình Luận (0)
Comment