Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 325 - Chương 325. Đào Chân Tường 2

Chương 325. Đào chân tường 2 Chương 325. Đào chân tường 2

Cố Thịnh cười bất đắc dĩ nói: "Anh thật sự không chê cười em."

Triển Ngải Bình: "Dù sao thì anh buông lỏng, em sẽ chê cười anh, trước kia em đã nói với anh rồi, dã tâm của em rất lớn, em muốn làm phu nhân đoàn trưởng, em muốn làm phu nhân sư trưởng, em muốn làm phu nhân tướng quân."

Cố Thịnh: "...Em cứ vô tình thúc giục anh đi, chúng ta là vợ chồng người sắt."

Triển Ngải Bình bật cười: "Vậy chúng ta còn là một đôi vợ chồng lò xò, căng giãn có độ, có căng có giãn, em biết rồi, anh không cần lo, tuy em lựa chọn ở lại khoa trung y nhưng cũng sẽ không từ bỏ cái khác, có thể có cơ hội, em đều sẽ nắm chắc."

Bất luận là trung y hay là tây y, bất luận là nội khoa hay ngoại khoa, đó chẳng phải đều gọi chung là bác sĩ sao?

Học, học nữa, học mãi.

Triển Ngải Bình dựa vào lòng Cố Thịnh, ai oán nói: "Học y mệt thật khổ thật, anh nhìn xem những người rụng tóc kia, đại đa số đều là bác sĩ, những y sư chủ nhiệm đó, tóc đều trụi rồi."

Tóc càng trụi càng bạc càng già, sẽ trở thành dáng vẻ khiến bệnh nhân càng tin tưởng.

Cố Thịnh: "Làm lính cũng mệt với khổ lắm, năm xưa lúc vào trường quân đội, mỗi ngày anh đều hối hận tại sao mình phải bước vào ngôi trường này, tại sao anh không đến đoàn kịch nói?"

Triển Ngải Bình gật đầu: "Phải đó, tại sao anh không đến đoàn kịch nói?"

Cố Thịnh: "Còn không phải tại em không đi sao? Em nói em muốn làm một nữ quân nhân ưu tú, vậy anh chắc chắn phải ưu tú hơn em."

Triển Ngải Bình: "! Quả nhiên anh nói thật, em sẽ không cho anh cơ hội đắc ý đâu."

"Lúc gặp thất bại trên đường tiến bước, không ai không hối hận, thậm chí muốn từ bỏ, nhưng Triển Đại Bình Bình em chính là động lực để anh tiến lên, anh phải vượt qua em, lần sau gặp lại nghiền ép em, chê cười em, khoe khoang trước mặt em, anh đó, sẽ đi tới mục tiêu trước đó của em, đợi anh đứng ở điểm cuối mục tiêu, khiến em thèm thuồng ngưỡng mộ."

Triển Ngải Bình: "Bây giờ em đổi sang một con đường khác, em mới không ngưỡng mộ anh, anh ngưỡng mộ em đi, em sẽ trở thành một bác sĩ ưu tú được người ta kính nể, anh nhìn xem, trong hương trấn quanh đây, là người biết em nhiều hay là người biết anh nhiều?"

"Sau này em còn sẽ được rất nhiều rất nhiều cờ thưởng cảm ơn, treo trong nhà cũng không treo hết."

Cố Thịnh ôm ngực nói: "Vậy thì mỏi mắt mong chờ thôi."

Triển Ngải Bình nói: "Em phải phấn đấu tiến lên! Em phải lợi hại hơn anh!"

Cố Thịnh cười nói: "Anh đợi."

Triển Ngải Bình mỉm cười dùng khuỷu tay đánh anh: "Cảm giác hù dọa anh thật thoải mái."

Cố Thịnh hí hửng nói: "Hù dọa em xong anh phải đi chăm con rồi."

Triển Ngải Bình cười nói: "Đi đi, hai đứa nhỏ nhờ vào anh."

Cố Thịnh đi chăm sóc hai đứa trẻ, Triển Ngải Bình rời khỏi văn phòng, đến phòng khám và điều trị trung y tiếp đãi bệnh nhân, đợi lúc gần trưa, trong bệnh viện ầm ĩ ra một chuyện.

Động tĩnh đó truyền tới từ trong bếp sau của nhà ăn nhỏ.

"Cấp cứu cấp cứu cấp cứu!"

"Xuất nhiều máu như thế?"

"Làm sao vậy?"

"Mẹ tôi ơi, tay không tiếp dao?"

Sau khi sinh xong ở cữ, bây giờ Tần Lan Phương còn chưa quay lại, trong nhà bếp bệnh viện là một sư phụ phụ bếp khác nấu ăn, lão Lý, hôm nay lúc ông ấy cắt rau, dao từ trên thớt gỗ rơi xuống, suýt chút đập trúng chân của ông ấy, thế là ông ấy vô thức "tay không tiếp dao", đúng lúc đón trúng lưỡi dao, trong phút chốc đã chảy ròng máu tươi.

Mu bàn chân của ông ấy đã được bảo vệ, nhưng tay này...

Cả lòng bàn tay gần như bị cắt thành hai khúc, sâu tới mức thấy xương, trên hành lang trong bệnh viện chảy một vũng máu tươi, còn có tiếng kêu gào thống khổ.

Người bên ngoài bàn tán xôn xao: "Sao lại bị dao cắt trúng tay?"

"Ban nãy tôi sợ quá chừng, nhiều máu quá."

"Dao rớt xuống, phải đập trúng chân?"

"Lần này hay rồi, chân không sao, tay có sao."

Triển Ngải Bình tới xử lý vết thương, gấp rút khử trùng may lại, hai người Lưu Xã Lương ở bên cạnh phụ cô, cô bận rộn mấy tiếng, cơm trưa cũng không kịp ăn.

Đợi xử lý xong, sư phụ lão Lý vẫn đang kêu rên: "Tay này của tôi có thể hồi phục không? Còn có thể động đậy không?"

Triển Ngải Bình nói: "Khâu rất thành công, yên tâm."

"Tôi...sao tôi lại ngốc như thế, chi bằng tôi để nó đập lên chân. Khi đó thật sự không ngờ..."

Sư phụ lão Lý không phải đầu bếp chuyên nghiệp, ông ấy là người trong thôn gần đây, chỉ là tới nấu giúp hai bữa cơm, nấu vài món ăn thường ngày, trước kia đã phối hợp với Tần Lan Phương, hai người cùng duy trì tiểu táo nhà ăn.

Bình Luận (0)
Comment