Hai vợ chồng nói một lúc, Cố Thịnh quét dọn nhà cửa sạch sẽ, quét sạch mạng nhện trong góc, anh đi tắm, thoải mái nằm bên cạnh Triển Ngải Bình, nhìn cô và hai đứa nhỏ.
Triển Ngải Bình nói với anh: "Hôm nay con cắn em, anh mau chóng dạy dỗ hai đứa ngốc này đi."
Cố Thịnh ôn nhu sủng nịnh nói: "Đừng gọi đứa ngốc, lỡ như ngốc thật phải làm sao."
Triển Ngải Bình: "Được thôi, anh giúp em dạy dỗ chúng đi."
Cố Thịnh giảng đạo lý với bọn trẻ: "Hai đứa ngốc, sau này đừng cắn mẹ, đợi bọn con lớn lên dám ức hiếp mẹ, cha sẽ bắt bọn con viết giấy kiểm điểm."
Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên ngồi tùy tiện, nghe lời ba, muốn chống tay lên giường bò tới trước, chúng muốn bò tới bên mẹ.
Triển Ngải Bình: "..."
"Anh thật sự có cách dạy dỗ, đồng chí Cố."
Cố Thịnh cười: "Quá khen quá khen."
Triển Ngải Bình cười đánh lên người anh: "Viết giấy kiểm điểm cái gì? Sau này anh đích thân dạy con viết giấy kiểm điểm, cứ viết mẹ và cha tôn kính, lúc này con ôm tâm trạng vô cùng đau xót viết bản kiểm điểm này..."
Cố Thịnh chau mày: "Xem ra em rất có kinh nghiệm viết kiểm điểm."
Triển Ngải Bình: "Anh mới rất có kinh nghiệm viết kiểm điểm, trước giờ em đều nghe người khác đọc kiểm điểm, em mới không viết kiểm điểm."
"Được, Bình Bình ưu tú."
Triển Ngải Bình đang nằm, đưa hai đứa nhỏ cho anh: "Mau dỗ chúng ngủ nào, cha hát ru đi."
Cố Thịnh nói: "Sao mẹ không hát?"
Triển Ngải Bình: "Mẹ hát lạc tông, không thể dạy hư con."
Cố Thịnh bất đắc dĩ, cúi đầu hát, dỗ hai đứa nhóc này ngủ, ai biết hai đứa chưa dỗ ngủ, Triển Ngải Bình nghe giọng trầm của anh đã ngủ trước, Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên lại càng nghe càng có tinh thần.
Chúng còn "cha cha cha ừm ừm hư cha ba" quơ tay múa chân, học theo giọng điệu của ba, muốn hát theo.
Tuy hai bọn chúng đã lạc nhịp tới phương trời nao, nhưng chúng tự cảm thấy hay.
Mẹ lại nhắm mắt trước, ngã đầu ngủ ngon như vậy.
Cố Thịnh: "...Rốt cuộc hai đứa có ngủ không?"
Đây không phải là kết cục mà anh muốn.
Hai đứa nhỏ còn hát "cha ừm hừ" vui vẻ, giống hệt Triển Ngải Bình lúc nhỏ, hát thì dở nhưng lại thích hát.
Cố Thịnh cau mày: "Hai đứa nhóc vẫn phải có một đứa giống cha nhỉ?"
Không thể đều lạc nhịp giống mẹ được.
Đợi tới ngày hôm sau Triển Ngải Bình thức giấc, cô sảng khoái tinh thần, vô cùng vui vẻ nói với Cố Thịnh: "Lần sau cha lại hát ru nữa đi, ngủ rất ngon."
Cố Thịnh cự tuyệt: "Không hát nữa."
"Không hát cũng bắt anh hát."
Cố Thịnh đi nấu bữa sáng, Triển Ngải Bình cho hai đứa nhỏ bú sữa mười mấy phút, bây giờ hai đứa nhóc đã đủ lớn, cô cũng sáng tối cho sữa một lần, bữa sáng một lần, bữa tối trước khi ngủ một lần, các bữa khác sẽ cho ăn cháo thịt bằm rau cải canh trứng, cho chúng ăn chút bánh quy mài răng.
"Ăn no rồi gọi mấy tiếng mẹ."
"Cha cha cha cha cha cha..." Oa Bao Nhục phát ra tiếng cha này khiến cậu bé rất vui, sau khi cha quay về, học được rất nhiều tiếng cha cha, bây giờ mở miệng là cha cha cha.
Triển Ngải Bình nói với Cố Thịnh: "Con trai anh thật phiền, ồn quá."
Cố Thịnh cười nói: "Nó gọi mẹ thì không ồn có đúng không?"
"Hôm qua có phải anh lại lén bảo con gọi cha rồi."
Cố Thịnh: "Làm quan ăn lộc vua, anh phải dạy nhiều chút, hiếm khi được một ngày ở cùng con."
Triển Ngải Bình nói: "Cho anh kiếm thêm vài lộc vua, nhiệm vụ hôm nay của đồng chí Cố vẫn là trông con, nhớ làm bánh gặm cho con, hôm qua ăn hết rồi."
"Được." Cố Thịnh thở dài một hơi: "Anh chính là tới bệnh viện các em làm đầu bếp."
"Đầu bếp giỏi, vất vả cho anh rồi."
Tần Lan Phương còn đang ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, sư phụ lão Lý bị thương rồi, tiểu táo bệnh viện này của họ phải tiếp tục, còn phải đi tìm đầu bếp, nếu không phải bảo công chức bệnh viện gánh rồi.
Triển Ngải Bình nhớ tới Khương Mỹ Huệ, không biết cô ấy có chịu tới bệnh viện giúp không, Triển Ngải Bình nói chuyện với viện trưởng Hách, viện trưởng Hách vô cùng ủng hộ: "Nấu cơm ngon chứ? Hi vọng là một người nấu cơm ngon, từ sau khi chị gái của tiểu Tần sinh con, cơm của nhà ăn không ra sao, đồ ăn quan trọng, đồ ăn không ngon, ăn vào khó chịu."
"Chồng của cháu nấu ăn ngon, cháu là người có phúc."
Triển Ngải Bình nói: "Cháu đi hỏi em gái khương thử cô ấy có chịu không."
Viện trưởng Hách nói: "Nhiệm vụ chiêu hiền nạp tài cho bệnh viện chúng ta giao cho cháu."
Hôm nay tan làm sớm, Triển Ngải Bình cùng Cố Thịnh đưa bọn trẻ về trước, Cố Thịnh nói với Triển Ngải Bình: "Buổi tối một lão chiến hữu tới ăn cơm, chiêu đãi người ta đàng hoàng một chút."