Triển Ngải Bình hỏi anh: "Lão chiến hữu nào, em quen không?"
"Coi như quen? Em từng gặp rồi." Cố Thịnh nói: "Ban đầu từng cùng tham gia cuộc thi."
"Vậy sao? Tên gì?"
"Lương Hải Thanh."
Triển Ngải Bình lắc đầu: "Không quen lắm, không có ấn tượng gì."
"Gặp mặt rồi có lẽ em có thể nhớ ra, cũng chưa qua bao nhiêu năm."
Triển Ngải Bình: "... Hi vọng vậy."
Hai người về tới nhà, Cố Thịnh phụ trách nhiệm đầu bếp khai cung trái phải, chuẩn bị nấu cơm ở nhà, Triển Ngải Bình thì tới nhà họ Khương một chuyến, tìm Khương Mỹ Huệ, lúc này Khương Mỹ Huệ đã làm ít đậu phụ lông, đã mọc ra sợi lông bù xù, Khương Mỹ Huệ thấy cô liền nói muốn tặng cô một ít: "Bác sĩ Triển, chị đợi đã, em đi đựng túi cho chị."
"Cảm ơn nha, Mỹ Huệ, tay nghề này của em thật tuyệt." Triển Ngải Bình không thích ăn đậu phụ lông lắm, nhưng cô ấy vẫn cảm ơn ý tốt của Khương Mỹ Huệ, cô khá thích ăn đậu phụ thối và hoa đậu phụ, thích nhất ăn đậu rang ngũ vị hương.
"Mỹ Huệ, lần sau em nấu một ít đậu rang ngũ vị hương?"
Khương Mỹ Huệ đáp một tiếng: "Được, lần sau em thử xem, ây yo, em làm đậu phụ lông hơi nhiều, em phải đi tặng bớt."
"Mỹ Huệ, chị nói với em một chuyện." Triển Ngải Bình nhận đậu phụ lông do cô ấy đưa, tiếp tục nói: "Nhà ăn nhỏ của viện Vệ Sinh bọn chị thiếu đầu bếp, em có muốn tới làm không?"
"Nhà ăn? Công việc đầu bếp này em quen, có điều em thật sự chưa từng làm trong đơn vị." Khương Mỹ Huệ cầm ra một túi đậu nhai nhai, bên cạnh cô ấy luôn có rất nhiều đồ ăn.
Triển Ngải Bình cười nói: "Vậy em có muốn làm không, em có thể làm một khoảng thời gian thử xem."
Khương Mỹ Huệ: "Em rất muốn đi thử."
Triển Ngải Bình gật đầu: "Tốt rồi, vậy ngày mai đến thử, cho mọi người nếm thử tay nghề của em."
"Được." Khương Mỹ Huệ đồng ý, sau đó cô ấy lại nhỏ tiếng hỏi Triển Ngải Bình: "Bệnh viện bọn chị có nam bác sĩ trẻ không, kiểu chưa kết hôn ấy, không cần bác sĩ nghiệp dư lớn tuổi đâu."
Triển Ngải Bình nói: "Em tới rất trùng hợp, đúng lúc có mấy nam bác sĩ trẻ tới, không biết có người yêu chưa, nhưng đều chưa kết hôn."
Khương Mỹ Huệ nói: "Vậy em phải đi xem thử, nếu có nhìn trúng ai, phó viện trưởng chị làm mai cho em."
Triển Ngải Bình nói: "Em đi xem thử có nhìn trúng ai không đã."
"Được, bây giờ em muốn tìm một bác sĩ làm người yêu đây." Khương Mỹ Huệ vô cùng vui sướng.
Triển Ngải Bình cười, cô về nhà, Cố Thịnh hỏi cô: "Như thế nào, đồng ý rồi chứ?"
Triển Ngải Bình: "Đúng, cương vị đầu bếp của anh hết quang vinh rồi."
Cố Thịnh: "Còn phải ở nhà làm đầu bếp cho em, đợi lát nữa người tới, em giúp anh trò chuyện một chút."
"Ừm."
Lương Hải Thanh là người cao gầy, anh ta cũng được phân vào bộ đội bên tỉnh Vân Nam, lần này trở về công tác, nghe nói Cố Thịnh và Triển Ngải Bình đã kết hôn rồi, ngay cả con cũng có rồi, đặc biệt tới nhà nhìn thử.
Lương Hải Thanh suýt xoa: "Lúc đầu hai người cãi nhau ghê gớm lắm, thế này cũng có thể kết hôn?"
Ban đầu hai người này đã suýt đánh nhau trước mặt anh ta.
"Hai người còn cùng viết giấy kiểm điểm, tôi còn nhớ mà."
Cố Thịnh: "..."
Triển Ngải Bình: "..."
Hai người họ không chỉ có tình nghĩa cùng đánh nhau, còn có tình nghĩa cùng viết kiểm điểm.
Lương Hải Thanh tới khiến Triển Ngải Bình nhớ tới những ký ức trước kia, anh ta còn mang theo một tấm hình chụp chung, là một tấm hình tập thể, bên trên có ba người họ, Triển Ngải Bình hiếu kỳ nói: "Còn có tấm hình này? Tôi quên rồi."
"Đúng, chỉ có tôi và lão Trần có, khi đó hai người quật cường, không lấy."
Cố Thịnh buông vá xuống, vội vàng chen tới xem, anh nghi ngờ nói: "Chụp không tồi, tại sao lúc đầu tôi không lấy?"
Triển Ngải Bình nói: "Ai biết tại sao anh không lấy."
Lương Hải Thanh nói: "Bởi vì khi đó hai người đang cãi nhau, cho nên đều không lấy."
Triển Ngải Bình và Cố Thịnh: "..."
"Đúng, sau đó chỉ có tôi với lão Trần giữ, bây giờ hai người kết hôn rồi, tôi nghĩ vẫn nên trả hai tấm hình này cho hai người, đây cũng là một duyên phận."
"Bây giờ hai người còn cãi nhau không?"
Ánh mắt của Lương Hải Thanh đặt trên người Cố Thịnh và Triển Ngải Bình, lúc nhìn thấy tạp dề trên người Cố Thịnh, anh ta im lặng, ánh mắt chuyển sang Triển Ngải Bình, bây giờ cô không mặc quân trang, da trắng, một mái tóc đen mướt, gương mặt xinh đẹp, đẹp hơn minh tinh điện ảnh.
Lúc nhìn tới đây, anh ta càng trầm mặc.
Cố Thịnh nói: "Bây giờ cô ấy là lãnh đạo của tôi, tôi còn dám cãi nhau với lãnh đạo?"
Lương Hải Thanh nói: "Cố Thịnh, cậu cũng gian xảo lắm, cậu chiếm tiện nghi lớn, cưới được người vợ xinh đẹp như vậy, còn là một người có học thức."
"Nếu biết cãi nhau có thể có lợi ích này, tôi cũng bắt một nữ binh để cãi nhau, viết bao nhiêu giấy kiểm điểm tôi cũng chịu."
Cố Thịnh: "Tôi đây là nuôi vợ từ nhỏ, cậu không bắt được đâu."