Triệu Trí Vĩnh nói: "Em cũng nói tính cách cô ấy cao ngạo, tính tình không tốt, vậy cô ấy chỉ có thể gả cho người có tính tình kiêu căng hơn, người phụ nữ như thế, cô ấy chắc chắn rất thích cái mạnh, thích người đàn ông mạnh mẽ, nếu như chọn người đàn ông có tính cách hèn yếu thì cô ấy nhất định sẽ xem thường, ghét bỏ anh ta là một tên vô dụng."
Liễu Thi nhíu mày: "Anh còn hiểu phụ nữ hơn em nữa?"
Triệu Trí Vĩnh: "Đám con gái các em không phải đều như vậy sao?"
Liễu Thi nói: "Không, nữ binh bọn em đều thích người đẹp trai."
Triệu Trí Vĩnh: "…"
"Đàn ông các anh đều thích con gái xinh đẹp, phụ nữ chúng em cũng thích người bảnh trai."
Triệu Trí Vĩnh: "Vẻ ngoài đẹp đẽ thì chính là một tên mặt trắng ẻo lã, lại như em khi đó, thế mà có thể nhầm phụ nữ là đàn ông."
Liễu Thi: "Anh không biết đấy thôi, Bình Bình của em rất xinh đẹp."
"Đợi lát nữa anh gặp rồi thì anh mới biết cô ấy xinh đẹp cỡ nào."
Triệu Trí Vĩnh: "…"
Triệu Trí Vĩnh nói: "Anh sợ em sẽ thất vọng, bạn học nữ cao ngạo xinh đẹp trong lòng em hiện tại đã kết hôn sinh hai đứa bé, lòng dạ sớm đã bị mài mòn, ở trước mặt chồng cô ấy cúi đầu làm thiếp, điệu bộ bộ chồng hát vợ theo."
"Em gặp mới biết anh tốt với em thế nào."
Liễu Thi: "Anh bớt ở đây mèo khen mèo dài đuôi đi."
"Cô nàng đẹp trai mà em thích đã sớm biến thành một người mẹ hiền vợ đảm rồi."
Liễu Thi nói: "Anh có thể ít nói vài câu không?!"
Cái gì mà là mẹ hiền vợ đảm với không phải mẹ hiền vợ đảm, khiến Liễu Thi có hơi phiền muộn. Ở trong mắt của cô ấy, Triển Ngải Bình vẫn là thiếu niên hăng hái đó, dù cho bây giờ vật đổi sao dời, cô cũng là phó viện trưởng lợi hại nhất.
Làm sao có thể cúi đầu làm thiếp ở trước mặt chồng cô, biến thành mẹ hiền vợ đảm, chồng hát vợ theo.
Triệu Trí Vĩnh: "Anh nói thật em còn không tin, em cũng nói cô ấy không mặc quân trang, cô ấy mặc váy. Cô ấy trở nên xinh đẹp, chắc chắn cũng là vì chồng cô ấy. Chồng cô ấy chắc chắn tính tình rất gia trưởng, anh nghe nói tên họ Cố này rất ưu tú, người dẫn dắt binh lính không có mấy ai có tính tình tốt, đến lúc đó, em thấy tận mắt anh ta dạy dỗ bạn học nữ kiêu ngạo của em trở nên ngoan ngoãn thế nào."
"Người ta có con, một lòng chăm con, cũng không có hứng thú quan tâm người bạn học cũ là em đâu."
Liễu Thi: "Anh —— anh đang ghen với một cô gái sao? Anh làm gì mà chửi bới Bình Bình của em thế?"
Liễu Thi ý thức được Triệu Trí Vĩnh rất có địch ý với Triển Ngải Bình. Anh ta liều mạng muốn thuyết phục Liễu Thi, nói cho Liễu Thi rằng Triển Ngải Bình đã không còn là Triển Ngải Bình thời sinh viên đại học, không còn là tấm gương ưu tú mà cô ấy thích, mà là một người mẹ hiền vợ đảm, ngoan ngoãn nghe lời chồng.
Triệu Trí Vĩnh kiên trì nói: "Anh chỉ ăn ngay nói thật."
"Em không tin." Liễu Thi cũng bị anh ta nói tới mức phiền muộn, cô ấy cũng không phải sợ Triển Ngải Bình thật sự biến thành một người mẹ hiền vợ đảm, nhưng nếu Triển Ngải Bình cúi đầu trước mặt chồng làm thiếp thật, cô ấy vẫn sẽ sầu não. Một người đã từng kiêu ngạo mất đi sự kiêu ngạo ấy, không khác nào bẻ đi đôi cánh, đều sẽ làm người ta thổn thức than tiếc.
Liễu Thi buồn bực, chờ đến khi gia đình Triển Ngải Bình đến. Triển Ngải Bình xuống xe trước, trên mặt cô mang theo nụ cười, vui vẻ gọi một tiếng Liễu Thi: "Thi Thi."
"Bình Bình!" Liễu Thi nhìn thấy cô ấy thì rất vui vẻ: "Ngày hôm nay cậu mặc đồ này thật đẹp, vẫn luôn xinh đẹp như thế."
Triệu Trí Vĩnh ở bên cạnh, lúc nhìn thấy Triển Ngải Bình, anh ta sửng sốt một chút, tuy rằng vẫn luôn nghe Liễu Thi nói Triển Ngải Bình rất đẹp, đồng thời anh ta cũng nhìn thấy ảnh của Triển Ngải Bình từ chỗ Liễu Thi, đúng là đen sẫm tuấn tú, không nhìn ra nam nữ, không nghĩ tới lúc cô mặc đồ con gái lại xinh đẹp như thế.
Mặt mày của cô trên thực tế thiên về diễm lệ, nếu không phải khí chất của cô già dặn gọn gàng thì khóe mắt đuôi lông mày của cô sẽ còn mang theo vẻ quyến rũ người khác.
Triển Ngải Bình cười nói: "Cậu cũng rất đẹp!"
Sau khi Triển Ngải Bình xuống xe trước, Cố Thịnh dẫn theo hai đứa nhỏ cũng xuống xe theo. Đây là lần đầu tiên Liễu Thi nhìn thấy Cố Thịnh, cô ấy kinh ngạc, nghĩ thầm người đàn ông này thật tuấn tú, thậm chí khi anh xuống xe, Liễu Thi còn không ý thức được anh là chồng của Triển Ngải Bình.
Ánh mắt của Triệu Trí Vĩnh cũng không tự chủ đặt ở trên người Cố Thịnh, tuy rằng Cố Thịnh không có mặc quân trang, thế nhưng Triệu Trí Vĩnh vừa nhìn đã nhận ra thân phận của anh.
Cố Thịnh đặt xe đẩy trẻ con xuống, hai nhóc con rất vui vẻ mà nhìn mẹ mình.
Triển Ngải Bình giới thiệu với bọn họ: "Đây là chồng tôi - Cố Thịnh và hai đứa con của tôi."
Liễu Thi: "Đây chính là con cậu à? Thật đáng yêu, đôi mắt rất lớn, con mắt thật xinh đẹp nha, trắng trẻo non nớt…"
"Đây là chồng tôi Triệu Trí Vĩnh, cậu cũng có thể gọi anh ấy là lão Triệu."