Trò chuyện đơn giản vài câu, Liễu Thi kéo tay Triển Ngải Bình, hai người đi ở phía trước nói chuyện, Cố Thịnh đẩy hai đứa nhỏ cùng đi song song với Triệu Trí Vĩnh. Hai cô gái phía trước trò chuyện đến khí thế ngất trời, hai tên đàn ông bọn họ và hai nhóc con thì vô cùng im lặng, chỉ có mấy đứa nhỏ thỉnh thoảng ê a mấy tiếng.
Triệu Trí Vĩnh không nhịn được liên tục đánh giá Cố Thịnh: "…"
Anh ta cảm thấy người đàn ông này rất bảnh tỏn, lại sửa soạn bản thân tuấn tú như vậy, giống như anh ta sáng nay vậy.
Nhưng anh ta vẫn không bằng.
Cố Thịnh: "…"
Cố Thịnh cảm thấy cái người họ Triệu này cứ kỳ lạ thế nào, liên tục nhìn anh, thế nhưng không nói câu nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Nơi ở của Liễu Thi là tòa nhà mới xây ở viện điều dưỡng, nhà cô ấy ở lầu ba, hai phòng một sảnh, bọn họ cùng chụp vài bức hình ở dưới lầu, Triển Ngải Bình ôm Tiểu Thang Viên, Cố Thịnh ôm Oa Bao Nhục, Triệu Trí Vĩnh hỗ trợ cầm xe
đẩy, mấy người cùng lên lầu.
Oa Bao Nhục bị ép tách ra với em gái, trong lòng cậu nhóc không hài lòng, "oa" một cái, duỗi chân ra, muốn duỗi tay túm lấy em gái.
Em gái cũng rất nhớ nhung anh trai, ló đầu từ trong lòng mẹ, tình cảm của hai anh em rất tốt, là tình hữu nghị cùng nằm chung một chiếc xe đẩy, bây giờ bị tách ra, cực kỳ nhớ nhung.
Liễu Thi ở bên cạnh nói: "Tình cảm của hai anh em chúng nó thật tốt, khi còn bé tôi cũng muốn có một người anh trai cùng tuổi như vậy."
"Bây giờ thì tình cảm khá tốt." Triển Ngải Bình nở nụ cười: "Hai chúng nó cũng sẽ có lúc đánh nhau."
"Thật sao?"
Triển Ngải Bình ôm Tiểu Thang Viên dỗ dành: "Bé ngoan, đừng nghịch nha, chúng ta đến nhà dì chơi."
Cố Thịnh cũng dỗ con trai mình, Triệu Trí Vĩnh ở bên cạnh chỉ cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Triệu Trí Vĩnh luôn có một linh cảm không được tốt lắm.
Đến nhà Liễu Thi, hai anh em lại được đặt cạnh nhau, hai nhóc béo lăn thành một cục. Hai anh em rất vui vẻ, lúc thì nhìn cha, lúc lại nhìn mẹ.
Triển Ngải Bình nói: "Hôm nay anh trông con, em nói chuyện với Thi Thi, cô ấy còn muốn dẫn em đi dạo trong viện dưỡng lão."
Cố Thịnh đáp lại một tiếng: "Được."
Chẳng qua là anh tới trông hai đứa nhỏ thôi.
Liễu Thi nghe vậy hiếu kỳ nói: "Lão Cố nhà cậu thường trông con hả?"
Ở trong ấn tượng của cô ấy, phần lớn nam sĩ quan đều rất bận, bình thường chăm sóc con cái đều là mẹ đứa nhỏ hoặc là cha mẹ chồng, người lớn trong nhà, nếu như hai người đều là quân nhân, vậy thì hết cách, chỉ có thể tìm người chăm.
Triển Ngải Bình nói: "Anh ấy có thời gian thì để anh ấy trông con."
Triệu Trí Vĩnh nói: "Đàn ông chăm con đều sơ ý bất cẩn, không có tỉ mỉ bằng mẹ, chị dâu Quế Lan của viện chúng tôi đến tã cũng không để chồng chị ấy giặt, ghét bỏ anh ấy giặt không sạch, mỗi lần anh ấy giặt, còn phải giặt lại một lần nữa."
Liễu Thi: "..." Hôm nay Triệu Trí Vĩnh uống lộn thuốc hả?
Triển Ngải Bình chớp mắt: "Lão Cố nhà chúng tôi rất cẩn thận."
Cố Thịnh tiếp lời nói: "Tôi đâu chỉ chăm con bình thường, tôi còn phải hát ru chúng nó ngủ."
Liễu Thi kinh ngạc: "Thật hả?"
Bình thường không phải đều là mẹ dỗ ngủ sao? Đàn ông cũng hát ru được?
Triệu Trí Vĩnh: "? !"
Triệu Trí Vĩnh chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Triển Ngải Bình cũng không muốn để chồng mình hát ru trước mặt mọi người, tiếng ca của anh chỉ có thể hát cho cô và con nghe, cô vội vàng nói sang chuyện khác: "Lão Cố nhà chúng tôi đâu chỉ biết hát ru, anh ấy còn nấu ăn rất ngon, chỉ cần anh ấy ở nhà, đều là anh ấy nấu ăn, cậu nhìn đi, túi bánh bích quy của con chúng tôi đều là cha bọn nhỏ làm."
"Hai nhóc này rất thích ăn."
Liễu Thi càng thêm kinh ngạc: "Có thật không? Bánh bích quy này ngửi rất thơm."
Triển Ngải Bình mời mọc: "Cậu có muốn nếm thử hay không?"
Liễu Thi lắc đầu: "Không được không được, sao có thể cướp đồ ăn của bọn nhỏ."
Ăn cơm trưa ở nhà Liễu Thi xong, Cố Thịnh và Triệu Trí Vĩnh nghiêm túc ngồi ở bên ngoài phòng trông con. Liễu Thi và Triển Ngải Bình thì ở trong phòng nhỏ, hai vợ chồng bọn họ còn chưa có con, phòng nhỏ tạm thời làm phòng sách.
Trong phòng sách của Liễu Thi cũng có không ít sách giáo khoa, Triển Ngải Bình lấy xuống lật qua lật lại, Liễu Thi thổn thức cảm thán một tiếng: "Đáng tiếc tôi không làm bác sĩ trong bệnh viện, bây giờ tôi cũng không tính là bác sĩ gì."
Tốt nghiệp mấy năm ở trong viện dưỡng lão làm cán bộ, cô ấy cũng không tăng trình độ y học gì, những kỹ năng khác cũng không có, thậm chí là thụt lùi từng ngày từng ngày. Kỹ năng cũng càng ngày càng hoang phế, tuy rằng cuộc sống trải qua coi như không tệ, nhưng có lúc cô ấy sẽ ngưỡng mộ các bạn học cũ làm ở trong bệnh viện.
Cô ấy mới phân đến viện điều dưỡng, đương nhiên không thể để trình độ như cô ấy đi chữa bệnh khám bệnh cho cán bộ kỳ cựu được, cũng chỉ là hộ lý chăm sóc sinh hoạt cơ bản, không có bất kỳ tiến bộ khác nào.
"Tôi ấy, còn rất hâm mộ cậu làm một phó viện trưởng."
"Tôi rất muốn làm một viện trưởng, nhưng nằm mơ mới có thể làm được."