Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 342 - Chương 342. Lòng Hư Vinh 5

Chương 342. Lòng hư vinh 5 Chương 342. Lòng hư vinh 5

Triển Ngải Bình cười nói: "Không chừng sau này cậu sẽ là viện trưởng của viện điều dưỡng."

Viện trưởng không nhất định yêu cầu trình độ y thuật cao.

Liễu Thi nói: "Mượn lời chúc tốt lành của cậu, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi, tôi dẫn cậu đi dạo trong viện dưỡng lão."

Nghĩ hai tên đàn ông như Triệu Trí Vĩnh và Cố Thịnh ở bên ngoài, tóm lại khó nói những chuyện quá riêng tư, sợ là tai vách mạch rừng.

"Được đó, tôi vốn muốn đi dạo cùng cậu."

Liễu Thi bất ngờ nói: "Mới vừa rồi tôi vẫn ngại nói ra, do cậu còn mang theo hai đứa nhỏ, sợ cậu không thể rời đi được."

Triển Ngải Bình nói: "Cha bọn chúng ở đây, giao cho cha chúng là được."

Liễu Thi cười hì hì nói: "Vừa khéo, để lão Triệu nhà chúng tôi học tập lão Cố nhà cậu nhiều hơn, tôi thấy lão Cố nhà cậu chính là người chồng tốt."

Triển Ngải Bình nói: "Con người Cố Thịnh cũng không tệ lắm."

"Đâu chỉ là không tệ lắm, tôi thấy cậu đấy, thật sự có ánh mắt." Nhớ tới trước đó Triệu Trí Vĩnh nói những câu kia, trong lòng Liễu Thi cực kỳ buồn cười, nghĩ thầm phải để Triệu Trí Vĩnh ở chung với Cố Thịnh nhiều hơn mới được.

"Vậy hai ta đi ra ngoài đi, để cho đàn ông bọn họ tâm sự."

Hai người Triển Ngải Bình và Liễu Thi vui vẻ dắt tay ra cửa, Cố Thịnh và Triệu Trí Vĩnh ngồi ở trên ghế sô pha, mắt to trừng mắt nhỏ, hai người bọn họ đều ngồi vô cùng ngay ngắn, hai nhóc con đã ăn uống no đủ, bây giờ hai anh em sáp lại mệt rã rời.

Thấy hai người Liễu Thi đóng cửa rời đi, Triệu Trí Vĩnh nhìn Cố Thịnh trước mắt, nghĩ thầm đừng giả bộ, người anh em, xem ra hai chúng ta cũng không dễ dàng, anh ta lên tiếng nói: "Người anh em, hai cô ấy đi rồi, giữa đàn ông chúng ta cứ thẳng thắn đi, đừng giả bộ."

Là một người làm công tác chính trị thông minh, lúc này Triệu Trí Vĩnh đang muốn nghĩ cách lột khuôn mặt thật của Cố Thịnh xuống. Anh ta suy đoán nhất định là Cố Thịnh vừa ra khỏi cửa đã bị vợ uy hiếp cảnh cáo, cho nên mới có điệu bộ tốt như vậy, thậm chí đàng hoàng chăm con.

Anh ta muốn lột bỏ bản tính của Cố Thịnh, lại nói cho Liễu Thi, dáng vẻ người chồng tốt của Cố Thịnh tuyệt đối là giả vờ.

Cố Thịnh nhíu mày nói: "Tôi không giả vờ."

Triệu Trí Vĩnh nói: "Cậu cũng đừng gạt tôi, chúng ta đều giống nhau, chúng ta nói trắng ra đi, tiểu tử cậu cũng thật là biết nhẫn nại, chỉ vì thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của phụ nữ."

"Tôi còn có thể không biết sao? Vợ tôi với vợ cậu là bạn học cũ."

Cố Thịnh: "..."

Triệu Trí Vĩnh lộ ra một nụ cười xán lạn, anh ta cố gắng dùng nụ cười như thế để dụ dỗ người trước mắt tin tưởng anh ta.

Cố Thịnh hất cằm, ra hiệu với Triệu Trí Vĩnh nhìn về phía hai nhóc con, "Anh nhìn dáng vẻ thành thục bế con của tôi xem, tôi có giả vờ không?"

Triệu Trí Vĩnh hơi ngừng thở, Cố Thịnh chọt trúng mạch trí mạng của anh ta, thân thiết với con, động tác ôm con của Cố Thịnh rất thành thạo, toàn bộ hành trình hầu hạ hai nhóc con ăn uống ngủ nghỉ, nếu như bình thường chưa từng làm, sao có thể thành thạo như vậy? Mẹ bọn nhỏ đi rồi cũng không khóc không quấy.

Cố Thịnh dỗ hai nhóc con đi tiểu, lại dỗ hai bọn chúng đi ngủ, anh tò mò hỏi Triệu Trí Vĩnh: "Ngược lại anh giả vờ à? Vừa nãy cố ý giả vờ làm một người chồng tốt, chỉ vì thỏa mãn lòng hư vinh của phụ nữ?"

Mặt Triệu Trí Vĩnh cứng ngắc lại: "..."

"Tôi cũng không nói như vậy."

Cố Thịnh giễu cợt một tiếng.

Triệu Trí Vĩnh không nhịn được thầm mắng một tiếng, ngược lại bị lừa rồi.

Cố Thịnh nói: "Nhìn thấu cuộc sống của anh không dễ dàng, ở nhà chắc không ra oai được nhỉ, thật không dễ dàng."

Cố Thịnh vô cùng đồng cảm với anh ta.

Triệu Trí Vĩnh nghe thấy giọng điệu đồng cảm của anh, khắp toàn thân anh ta đều ngứa ngáy, "Cậu ở nhà chẳng lẽ ——"

Cố Thịnh nói: "Ừ, cô ấy dạy dỗ tôi trở nên thật ngoan ngoãn."

Triệu Trí Vĩnh: "... Cậu không cần dùng gương mặt kinh hãi để nói lời như thế."

Cố Thịnh thở dài một hơi: "Ai bảo đây là người vợ tôi cực khổ muôn phần mới cưới được, chỉ lo cô ấy bỏ chạy, ngày nhận giấy kết hôn, sáng sớm tôi đã chạy đến nhà cô ấy, quét tước, giặt quần áo cho cô ấy."

Triệu Trí Vĩnh: "Thật à?"

Cố Thịnh gật đầu một cái.

"Người anh em, tôi cũng thế!"

Cố Thịnh: “...?"

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Cố Thịnh, Triệu Trí Vĩnh cảm nhận được khuôn mặt đỏ bừng và sự xấu hổ của mình, "Cậu sẽ không cố ý lừa tôi đấy chứ, trở về kể chuyện cười với vợ cậu, nói tôi không giống đàn ông."

Cố Thịnh: "Anh nghĩ nhiều rồi."

Triệu Trí Vĩnh: “...."

Triệu Trí Vĩnh thở dài nói: "Xem ra hai cô ấy đều là cá mè một lứa, nữ quân y thật biết tìm đối tượng."

Cố Thịnh nói: "Ai bảo nữ binh đều là báu vật."

Bình Luận (0)
Comment