Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn ( Dịch Full )

Chương 343 - Chương 343. Lòng Hư Vinh 6

Chương 343. Lòng hư vinh 6 Chương 343. Lòng hư vinh 6

Triển Ngải Bình và Liễu Thi xuống lầu, viện điều dưỡng rất lớn, hoàn cảnh tốt đẹp, không khí vô cùng mát mẻ, chung quanh trồng không ít hoa, khí hậu nơi đây tốt, đều có nhiều hoa có thể ngắm, hai người bọn họ vừa đi vừa trò chuyện, cười cười nói nói.

Liễu Thi nói: "Lão Cố nhà cậu thật không tệ."

Triển Ngải Bình nói: "Anh chồng nhà cậu cũng rất tốt."

Hai người bọn họ nhìn nhau nở nụ cười.

Lại đi một lúc, Triển Ngải Bình đột nhiên nhìn thấy một vườn hoa đỏ thẫm, Liễu Thi chủ động giới thiệu: "Những hoa này có thể ăn, vợ của bác Trương còn làm bánh bằng hoa tươi cho chúng tôi ăn đó."

"Thật sao?"

Trong viện có một ông cụ mái tóc bạc phơ đứng đó nhìn thấy Liễu Thi, chào hỏi cô và cô ấy: "Tiểu Liễu à, người bên cạnh cháu là?"

"Đây là bạn học cũ của cháu, tên Triển Ngải Bình."

"Thật sao? Bạn học cũ? Dung mạo thật xinh đẹp, có muốn đến nhà bác ngồi một lát hay không?"

Triển Ngải Bình thấy hoa hồng nhà ông ấy đã lớn, mặt dày chủ động hỏi: "Bác ơi, hoa của bác trông thật đẹp, có thể tặng vài cây cho cháu không?"

Con mắt lông mày của bác Trương cũng sắp nhảy dựng lên, "Cháu thật không khách sáo với người khác, mấy đoá hoa của bác không nỡ tặng người khác đâu, hay là như vậy đi, cháu chơi cờ tướng với bác, nếu như cháu thắng, bác sẽ tặng cháu ba cây."

"Được." Triển Ngải Bình đồng ý.

Liễu Thi ở bên cạnh nói: "Bác Trương, bác cần phải nhường Tiểu Triển chút nhé."

"Bình Bình, bác Trương chơi cờ tướng rất lợi hại, cậu có khả năng không thắng được bác ấy đâu."

Bác Trương nghe lén được lời cô ấy nói: "Tiểu Liễu cháu cũng chớ nói lung tung, như vậy đi, bác cho cô ấy ba cơ hội, chỉ cần cô ấy thắng một lần, bác sẽ đồng ý tặng cho cô ấy."

Bác Trương cũng không cảm thấy một cô gái trẻ tuổi như Triển Ngải Bình có thể chơi cờ tướng lợi hại đến nhường nào.

Ông ấy muốn tìm người chơi cờ mới, mỗi ngày đều là những lão già đó, ông ấy đã sớm chán, bắt nạt thanh niên là thú vị nhất.

Triển Ngải Bình giúp bác Trương xếp bàn cờ ở trong viện, hai người bắt đầu chơi cờ.

Chơi cờ tướng rất nhanh, ván đầu tiên kết thúc, Triển Ngải Bình hạ xuống một con cờ, trên mặt tươi cười, "Aizz?! Vậy là cháu thắng rồi.”

Cô đã có kinh nghiệm chơi cờ nhiều năm với lão già Cố Thịnh.

Bác Trương khiếp sợ nhìn ván cờ, nội tâm của ông ấy khó có thể tin được, thậm chí bắt đầu xuất hiện một chút hoang mang, nhưng ngoài mặt ông ấy vẫn không lộ ra sơ hở, kéo căng vẻ mặt: "Nhất thời bất cẩn, cho thanh niên các cháu thắng."

Liễu Thi vui vẻ nói: "Thắng rồi, vậy đừng chơi nữa, chúng ta lại đi dạo những nơi khác đi."

"Bác Trương, cám ơn bác."

Bác Trương mất hứng: "Từ từ, đã nói ba ván chính là ba bán, tiếp tục chơi, Tiểu Triển, cháu đừng có đi, nếu đi bác sẽ không tặng hoa cho cháu."

Triển Ngải Bình bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lại chơi một ván cờ với bác Trương, lần này cô lại thắng.

Bác Trương mất mặt, Triển Ngải Bình cũng có hơi không đành lòng, do dự có cần cố ý thua hay không, nhưng cờ tướng muốn cố ý thua còn không cho người ta phát hiện, cô cũng không có kỹ năng đó.

Hơn nữa đã rất lâu không chơi cờ với người khác, Triển Ngải Bình lấy chơi cờ làm đầu, nghiêm túc chơi ba ván với bác Trương.

Liễu Thi liếc mắt nhìn: "Bình Bình lại thắng, thắng liên tiếp ba ván!"

Mặt bác Trương thối hoắc: "Cô gái nhỏ này chơi cờ giỏi thật, có phải là luyện được từ việc chơi với ông nội không, ông nội cháu là ai?"

"Ông nội cháu mất sớm." Triển Ngải Bình lắc đầu, "Bác, bác phải tặng vài đoá hoa cho cháu chứ."

Bác Trương vừa không có mặt mũi vừa đau lòng: "Cháu chờ chút, cũng không thiếu hoa của cháu đâu."

"Cháu biết trước khi bác về hưu làm gì không?" Vì cứu vãn mặt mũi của mình, bác Trương cố ý đùa giỡn, uy hiếp nói: "Lãnh đạo của cháu là ai? Gan to như vậy, lại dám thắng hoa của bác."

Triển Ngải Bình là bạn học của Liễu Thi, bác Trương biết cô chắc chắn cũng là một quân y, không phải quân y thì cũng là quân nhân.

Ông ấy muốn doạ cô.

Ai biết Triển Ngải Bình căn bản không sợ ông ấy, từ nhỏ cô lớn lên ở đại viện bộ đội, đã thấy rất nhiều cảnh đời, biết bác Trương đang đùa giỡn, cô cũng vô cùng nghịch ngợm, cố ý trêu ông ấy: "Bác à, chịu thua cuộc đi, bác biết lãnh đạo của cháu cũng vô dụng, cháu đã sớm xuất ngũ rồi."

"Không có lãnh đạo nào quản cháu được đâu!" Giọng nói của Triển Ngải Bình mang theo chút đắc ý.

Bác Trương đen mặt: “Một cô gái xinh đẹp như cháu sao đáng ghét giống đám oắt con đó thế."

"Tiểu Liễu, người bạn học này của cháu ở đâu ra vậy? Có bạn trai chưa, nếu chưa có thì bác muốn bắt về làm cháu dâu của bác."

Liễu Thi dở khóc dở cười: "Vậy thì không được."

"Có cái gì không được, đồng chí Tiểu Triển, ba đứa cháu của bác còn chưa kết hôn, trong nhà cũng có ảnh, nào, vào nhà bác xem, đều là trai tráng to lớn khỏe mạnh hết."

"Ngoại trừ cháu nội, bác còn có cháu ngoại, lại đây, xem có thích hay không."

Triển Ngải Bình: "..."

"Bác, cháu đã là mẹ hai con rồi."

Bình Luận (0)
Comment