Bác Trương ha ha một tiếng: "Cháu dọa bác à, cháu cho rằng bác sẽ tin cháu sao?"
Liễu Thi nói: "Thật sự thật, chồng con cô ấy còn ở nhà cháu đây."
"Đứa nhỏ nhà cô ấy còn chưa đầy một tuổi, nếu bác không tin có thể đến nhà cháu xem thử."
Bác Trương: "..."
"Tiểu Liễu à, cháu có cô bạn học xinh đẹp thông minh như vậy, sao không dẫn đến cho bác xem sớm một chút."
Bác Trương vô cùng tiếc nuối.
"Đồng chí Tiểu Triển, tự cháu chọn vài cây đi."
Triển Ngải Bình nói: "Bác ơi, mấy ngày nữa chúng cháu mới đi, trước khi cháu đi lại quay về lấy hoa, tránh cho mang về nhà không nuôi nổi."
Bác Trương hừ một tiếng: "Vậy thì cháu dẫn chồng con của cháu đến cho bác xem một chút, dù sao bác vẫn muốn xem thử cháu có chồng con thật không."
Triển Ngải Bình: "..."
"Cháu không dẫn người đến thì đừng lấy hoa của bác nữa."
Triển Ngải Bình nói: “Bác thật vô lại."
Bác Trương: "Bác cũng sẽ không trúng phép khích tướng của thanh niên các cháu đâu."
Liễu Thi: "..."
Bác Trương tiếp tục nói: "Cháu nhất định phải tới, nữ quân nhân nói chuyện giữ lời."
Triển Ngải Bình: "Cháu cũng sẽ không trúng phép khích tướng của người già các bác đâu."
Bác Trương: "Cháu không cần hoa thật à?"
"Cần, bác chọn vài cây đẹp cho cháu, mấy cây này được này, cháu rất thích." Triển Ngải Bình thuận tay chỉ vài cây nở rộ xinh đẹp.
Bác Trương tức giận đến giơ chân: "Cháu thật sự không biết khách sáo với người khác, như vậy đi, nếu như cháu dẫn chồng cháu đến, bác sẽ đưa bụi cây này cho cháu.”
Triển Ngải Bình nở nụ cười: "Được, cảm ơn bác đã nhịn đau cắt thịt trước."
“Đáng ghét, giống đám oắt con nhà bác, đi nhanh đi."
Triển Ngải Bình và Liễu Thi nhìn nhau nở nụ cười, tiếp tục đi về phía trước, Liễu Thi không nhịn được nói: "Bình Bình, sau này phải trông coi cẩn thận con gái nhỏ nhà cậu, đừng để bị người ta bắt làm vợ."
Triển Ngải Bình nói: "Cậu đó, cậu để ý mình trước đi, cậu sắp có rồi nhỉ."
Liễu Thi lắc đầu một cái: "Không biết."
"Vậy cậu mau đi bệnh viện khám, ở chỗ chúng tôi còn có người gọi tôi là ——" Triển Ngải Bình không có mở miệng nói tiếp, cái gì mà Tống Tử nương nương, cô mới không thừa nhận đâu.
Liễu Thi hiếu kỳ nói: "Gọi cậu là gì?"
Triển Ngải Bình nói: "Nếu không thì tôi bắt mạch cho cậu?"
Liễu Thi lắc đầu nói: "Không cần, tôi đoán tôi có lẽ đã có rồi, có điều tháng nhỏ, cũng không xác định."
Quê nhà cô ấy có truyền thống phụ nữ mang thai phải đợi ba, bốn tháng sau mới có thể nói cho người chung quanh biết, lúc tháng nhỏ không thể nói ra ngoài.
Triển Ngải Bình cười nói: "Thật sao? Vậy chúc mừng chúc mừng."
Liễu Thi nói: "Hi vọng vị kia nhà bọn tôi có thể học một vài kinh nghiệm của chồng cậu."
Hai người tiếp tục tâm sự một lúc, Liễu Thi tỉ mỉ giới thiệu công việc và quản lý viện điều dưỡng cho cô. Đồng thời cô ấy oán trách vài chuyện trong công việc, trái lại Triển Ngải Bình đưa ra không ít ý kiến và kiến nghị cho cô ấy.
Liễu Thi kinh ngạc: "Bình Bình, sao cậu hiểu rõ thế?"
Triển Ngải Bình nở nụ cười, cô nghĩ thầm đó là bởi vì cô từng chăm sóc một cán bộ kỳ cựu xấu tính, vô cùng ngoan cố.
Liễu Thi nói: "Tôi cảm thấy những ý kiến quản lý của cậu rất hữu dụng, sáng mai tôi đi nói với chủ nhiệm."
Triển Ngải Bình nói: "Nếu không thì tôi viết cho cậu."
Liễu Thi nói: "Được, cậu viết đi, tôi chắc chắn không cướp công lao của cậu, nếu có vài phương pháp quản lý có thể thay đổi, tôi có thể thoải mái hơn không ít."
Triển Ngải Bình: "Tôi không cần công lao này."
Triển Ngải Bình cười lấy ra một cuốn sổ, làm phó viện trưởng một quãng thời gian, hiện tại cô viết những thứ này rất thuận tay, mạch suy nghĩ rõ ràng, hơn nữa từng trải nghiệm hình thức quản lý của sau này nên nhanh chóng viết soạt soạt ra rất nhiều kiến nghị.
Sau khi viết xong, cô đưa cho Liễu Thi.
Liễu Thi vui sướng nói: "Ngày mai tôi cầm cho chủ nhiệm xem, chủ nhiệm chắc chắn rất thích nhân tài như cậu."
Hai người lại hàn huyên một lúc, cuối cùng nhớ tới hai người đàn ông trong nhà, các cô trở về, hẹn sau này gửi thư liên lạc. Thời gian cũng không sớm, Triển Ngải Bình dẫn chồng mình và hai đứa con cùng rời đi.
Hai nhóc con nhìn thấy mẹ lập tức nhốn nháo lên, đã một lúc lâu không thấy mẹ nên chúng rất đòi mẹ, "Ngoan, đừng nghịch, mẹ thay phiên ôm một lúc."
"Gọi mẹ."
"A?"
Liễu Thi ở bên canh hâm mộ nói: "Thực sự là hai bé con hiểu chuyện, thật ngoan."
Triển Ngải Bình nói: "Cậu cũng sẽ có thôi."
Hai vợ chồng Triển Ngải Bình rời khỏi nhà Liễu Thi. Ở trên đường, Triển Ngải Bình thuận miệng hỏi Cố Thịnh: "Hai tên đàn ông các anh tụ lại lén lút nói với nhau cái gì vậy?"
Cố Thịnh cao thâm khó lường nói: "Anh củng cố lòng hư vinh của phụ nữ giúp em."