Củng cố lòng hư vinh của phụ nữ?
Đây là học được từ đâu vậy?
Triển Ngải Bình buồn cười nhìn Cố Thịnh, nhìn gương mặt tuấn tú sáng ngời chính trực của anh, nghi ngờ có phải anh lại hãm hại ai không.
"Lòng hư vinh của em cũng không cần anh củng cố, chẳng lẽ là chồng của Thi Thi nói cái gì?"
Cố Thịnh nói: "Anh ta tưởng anh ở nhà làm ông chủ, quản em ngoan ngoãn vâng lời, ngày hôm nay chẳng qua là giả vờ giả vịt ở trước mặt hai vợ chồng bọn họ thôi."
Triển Ngải Bình cạn lời nghẹn họng: "Anh nói xem đàn ông các anh có phải là từ sáng đến tối rảnh rỗi không chuyện gì làm, phụ nữ chúng em cũng không bàn tán về các anh, vậy mà các anh tụ lại cứ so tới so lui."
Cố Thịnh: "Gã chồng đó rất thú vị, ban đầu nói với anh, anh ta giả bộ, bảo anh cũng thừa nhận mình giả bộ đi."
Triển Ngải Bình: "Hai ngươi đùa giỡn nhiều thế cơ à?"
"Em có muốn biết chi tiết không?"
"Không muốn." Triển Ngải Bình hừ hừ hai tiếng, "Biết ngay anh một bụng ý xấu, chắc chắn là hãm hại người khác rồi, bây giờ đoàn trưởng Khương cũng bắt đầu hát ru con rồi đó…"
Khuôn mặt Triển Ngải Bình không cẩn thận nứt ra một chút, nhớ tới đoàn trưởng Khương hát ru, cả người cô đều không ổn, người này hát còn khó nghe hơn cả cô, giọng còn rất to, rất tự tin.
Hàng xóm kế bên đến tố cáo mấy lần, anh ta mới thu lại, Tần Lan Phương bảo anh ta đừng hát nữa, trái lại anh ta hát tới nghiện.
May là nhà đoàn trưởng Khương rất lớn, anh ta ở nhà cất giọng hát cũng không quá mức quấy nhiễu người dân, mà Liễu Thi ở nhà lầu, còn là ngôi nhà nhỏ hai phòng một sảnh… Nếu như nói lớn, cả tòa nhà đều rung lắc.
Cố Thịnh nhắc nhở cô: "Em đã quên là ai nói với Khương Tiểu Muội rằng anh ở nhà hát ru trước à, người khởi xướng toàn bộ đều là em, Triển Đại Bình Bình, em có chút tự giác không?"
"Từ nhỏ em đã thích làm chuyện xấu rồi."
Triển Ngải Bình: "…"
"Rõ ràng là em một bụng ý xấu mà còn nói anh làm chuyện xấu."
Triển Ngải Bình cúi đầu nhìn hai đứa bé, cô nắm chặt móng vuốt vô cùng mềm mại của Oa Bao Nhục, nói với con trai: "Cũng đừng học cha con, một bụng toàn ý xấu nhé."
Cố Thịnh lành lạnh nói: "Quạ trong thiên hạ bình thường đều đen."
Triển Ngải Bình: "Hình như em từng nghe người ta nói, hai người thông minh lại dễ sinh ra một đứa ‘ngây thơ ngốc nghếch’."
Cha mẹ thông minh quá độ lại dễ sinh ra đứa con ngốc.
Cố Thịnh: "… Cái gì gọi là ngây thơ ngốc nghếch?"
Triển Ngải Bình nói: "Từng nghe con trai ngốc nhà địa chủ chưa? Thì… Rất ngu ngốc, rất ngây thơ, cha mẹ thông minh kiếm tiền, con trai đần độn, dốc sức đưa tiền cho người ta."
"Con chúng ta hình như rất ngoan ngoãn, tính tình không hề giống hai ta, có phải là hai nhóc ngây thơ ngốc nghếch không?"
Triển Ngải Bình nhìn một đôi trai gái của mình, không hiểu sao có chút lo lắng, làm cha mẹ đều rất hay lo lắng việc này, lại lo lắng việc kia, sợ bọn chúng nghịch ngợm quậy phá, lại sợ bọn chúng tính tình không tốt…
Hai anh em Oa Bao Nhục và Tiểu Thang Viên nhà bọn họ quá núc ních, rất dễ trông, tính cách cũng tốt, không khóc không quậy, ngoan ngoãn khiến người ta cảm động, quả thực như là hai bé con thiên sứ.
Tính cách biết điều như vậy, hoàn toàn không phù hợp cá tính hay "kiếm chuyện" của cô và Cố Thịnh lúc còn bé.
Mẹ Triển không khỏi cảm thấy hết sức lo lắng.
Hai nhóc con ngây thơ ngốc nghếch này có thể bị người ta bắt nạt hay không?
"Hai đứa nhỏ nhà chúng ta không thông minh chỗ nào? Anh thấy thông minh mà…." Cố Thịnh ngồi chồm hỗm xuống xem hai đứa bé, "Hai bọn chúng là ‘kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt’, biết ở trước mặt cha mẹ áo cơm phải ‘ngoan ngoãn vâng lời’."
"Cũng biết tính tình hai ta chắc chắn sẽ không nuông chiều đứa nhỏ."
Triển Ngải Bình: "…."
"Anh nghĩ con chúng ta quá thông minh rồi."
Cả nhà bốn người bọn họ về tới nhà nghỉ, hai đứa nhóc mới được Triển Ngải Bình khen ngợi "ngoan ngoãn" thoáng chốc không ngoan nữa, ở trên giường làm ầm ĩ, bò tới bò lui khắp nơi, tốc độ bò của hai chúng nó cực nhanh, bị cha mẹ ôm lấy liền dùng sức duỗi chân.
Triển Ngải Bình không để ý bị Oa Bao Nhục đạp một đạp, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: "Cố Thịnh, con anh đi đứng thật là mạnh mẽ."
Sau khi đá mẹ, Oa Bao Nhục còn không biết hối cải, cười hì hì nhìn mẹ.
"Hai nhóc ngây thơ ngốc nghếch này, anh thấy phải là hai nhóc siêu quậy mới đúng." Giường trong nhà khách còn chưa đủ cho hai đứa bọn chúng bò, giường ở đây không có rào chắn, Triển Ngải Bình chỉ lo hai đứa bọn chúng không để ý té xuống.
"Bây giờ hai chúng nó vừa thích bò vừa thích cắn đồ lung tung, lấy được cái gì là nhét vào trong miệng, Cố Thịnh, anh nhất định phải trông coi."
Triển Ngải Bình tự hỏi ở trong đầu: "Chờ sau khi trở về, chúng ta trải một tấm gỗ ở trong phòng nhỏ, lại làm một cái giường tre, trải chiếu cói lên, lại thêm chăn bông, để hai nhóc con này mặc sức bò lung tung trên đất, mặc kệ hai chúng nó."