Cố Thịnh ôm con gái Tiểu Thang Viên, ngoại hình Tiểu Thang Viên giống cha, tính cách lại giống Triển Ngải Bình hơn, còn bá đạo hơn anh trai cô, lúc ngủ ngã chỏng vó lên trời, dùng sức muốn đạp anh trai đi, một người chiếm một địa bàn lớn.
Lúc được cha ôm, Tiểu Thang Viên lại thích đứng trên đùi anh, hai cái đùi mềm nhũn học theo dáng người lớn đi bộ, đạp ở trên đùi anh, càng đạp càng hăng say.
"Con trai và con gái em, em nỡ mặc kệ à?"
Triển Ngải Bình nói: "Quản chứ, anh cũng phải quản."
Cho dù hai nhóc con đáng yêu ngoan ngoãn thế nào đi nữa, lúc còn nhỏ như thế, cần người ta nhìn chằm chằm từng giây, vẫn sẽ khiến người ta cảm thấy phiền lòng mệt mỏi.
Ngóng trông hai nhóc con mau mau lớn lên.
Hôm nay ở nhà nghỉ, cả nhà đều ngủ sớm, bắt đầu từ ngày mai, bọn họ phải đi gặp đồng đội cũ của Cố Thịnh.
*
Cả gia đình Triển Ngải Bình đi rồi, hai vợ chồng Liễu Thi dọn dẹp nhà cửa đơn giản, tâm trạng của Liễu Thi rất tốt, cô ấy cảm thấy Triển Ngải Bình vẫn là dáng vẻ như trong lý tưởng của cô ấy, cô ấy tò mò hỏi Triệu Trí Vĩnh: "Đồng chí Triệu, anh và chồng Bình Bình nói cái gì vậy?"
Liễu Thi rất tò mò đề tài của đám đàn ông bọn họ.
"Còn có thể nói cái gì?" Triệu Trí Vĩnh nói: "Nói nữ quân nhân các em rất biết tìm chồng."
Liễu Thi bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thì ra các anh đang tự biên tự diễn, tự cho mình là người đàn ông tốt hả?"
Triệu Trí Vĩnh: "…"
Liễu Thi cười nói: "Dung mạo của Bình Bình rất đẹp nhỉ, cô ấy ưu tú đúng không? Con người ưu tú như thế nên cô ấy tìm chồng cũng rất ưu tú…"
"Cô ấy là người ưu tú." Triệu Trí Vĩnh thừa nhận điểm này: "Người bạn học này của em không tệ, nhưng nói rõ ra ánh mắt em không được tốt."
Liễu Thi phản bác: "Ánh mắt em không tốt chỗ nào? Ánh mắt anh mới không tốt."
Triệu Trí Vĩnh: "Em có thể nhận lầm cô ấy là đàn ông, ánh mắt em có thể tốt hơn chỗ nào?"
Liễu Thi bị chặn họng, nhưng cô ấy lập tức phản kích: "Lúc em lấy ảnh chụp chung, anh cũng không nhận ra cô ấy cơ mà, ánh mắt của anh cũng không tốt."
Liễu Thi đột nhiên lo lắng nói: "Ánh mắt hai ta đều không tốt, mắt của con chúng ta có khi nào sẽ tệ hơn hay không?"
Triệu Trí Vĩnh: "… Em đừng nói lung tung."
"Đệt, ngày mai em phải đi tìm chủ nhiệm, Bình Bình viết ra rất nhiều kiến nghị, em cảm thấy cô ấy thật sự lợi hại, rõ ràng là lần đầu tiên cô ấy tới viện điều dưỡng của chúng em mà lại có thể phát hiện rất nhiều vấn đề… Khó trách tuổi còn trẻ đã có thể lên làm phó viện trưởng."
Triệu Trí Vĩnh cười ha ha: "Em đó em đó, có phải là Triển Ngải Bình đánh rắm, em cũng cảm thấy thơm không, cô ấy mới lại đây một ngày, có thể đưa ra kiến nghị hữu dụng gì?"
"Anh không tin? Anh cứ chờ chủ nhiệm khen em đi."
Ngày hôm sau, Liễu Thi đi tìm chủ nhiệm Ngô. Chủ nhiệm Ngô thấy kiến nghị quản lý viện điều dưỡng mà cô đưa ra, quả nhiên ánh mắt sáng lên, "Đây là người nào nghĩ ra thế? Là cô nghĩ ra à? Không nghĩ tới Tiểu Liễu còn rất có năng lực, cô làm mấy năm ở viện điều dưỡng --"
"Chủ nhiệm." Liễu Thi vội vã gọi chủ nhiệm Ngô, "Chủ nhiệm Ngô, những ý kiến này không phải là tôi nghĩ ra, mà là một bạn học cũ của tôi, bạn học trường quân đội, hôm qua cô ấy tới viện điều dưỡng của chúng ta, sau khi nghe tôi giới thiệu một vài tình huống của viện điều dưỡng thì đã nghĩ ra những cách này."
"Thật sao?" Chủ nhiệm Ngô kinh ngạc, "Thế mà là một nhân tài ha!"
"Hiện tại cô ấy nhậm chức ở đâu?"
Liễu Thi nói: "Bây giờ cô ấy là một phó viện trưởng của bệnh viện hương trấn."
Chủ nhiệm Ngô mở rộng tầm mắt: "Phó viện trưởng của bệnh viện hương trấn?"
Chủ nhiệm Ngô biết tình huống của Triển Ngải Bình, bà ấy gọi điện thoại cho viện trưởng Hứa Chấn Cương, nói thẳng ở trong điện thoại: "Lão Hứa à, ông để mai một nhân tài, ông không cần người này thì khi đó có thể cho tôi."
Viện trưởng Hứa không hiểu ra sao nói: "Cái gì mà mai một nhân tài, tôi mai một người nào?"
Chủ nhiệm Ngô nói: "Triển Ngải Bình, đây là một nhân tài."
"Ông làm gì mà còn không muốn thế?"
"Khi đó ông không muốn, còn không bằng giới thiệu đến chỗ chúng tôi."
Viện trưởng Hứa quả thực muốn phun ra một ngụm máu: "Bà cho rằng tôi không muốn? Tôi bị người ta hãm hại."
Tức chết ông ta, đã một năm trôi qua rồi, làm sao còn có người tiếc hận Triển Ngải Bình ở trước mặt ông ta nữa chứ.
Gần đây ông ta bị mấy đứa sinh viên vừa tốt nghiệp chọc giận đến đau gan, đây đều là đồ con lừa gì thế… Hứa Chấn Cương nghĩ thầm, ban đầu mình là thật ngốc, một hạt vàng tốt đẹp rơi vào trên tay ông ta mà ông ta lại vứt đi.
Ông ta thậm chí bị người ta lừa gạt.