Cúp điện thoại, viện trưởng Hứa gọi điện thoại cho giáo sư Tôn: "Lão Tôn à, bây giờ tôi đúng là tức chết rồi, khi đó ông không nên gạt tôi, ông nói xem ông gạt tôi là có ý gì? Ôi, bây giờ ông có thêm cô con gái nuôi, nhưng hại bệnh viện của tôi mất đi bác sĩ tốt."
Giáo sư Tôn nói: "Bệnh viện mất đi bác sĩ tốt, những bệnh viện khác lại có thêm bác sĩ tốt."
Viện trưởng Hứa: "…"
"Lão Hứa, ông cũng không thể trách tôi, bản thân ông không thể phân rõ phải trái, chẳng lẽ tôi nói cái gì thì ông tin cái đó?"
"Người ta cũng đến bên kia rồi, ông cũng không tìm con bé tới nói chuyện, hiểu rõ cụ thể con bé là người thế nào, mà lại chặn con bé ở ngoài cửa…"
Nghe xong lời này, viện trưởng Hứa càng tức hơn: "Tôi sai là sai ở chỗ không nên quá tin tưởng ông."
"Ông có tin không? Sớm muộn gì tôi cùng lừa con gái ông đến làm trâu làm ngựa cho tôi."
Giáo sư Tôn nói ở trong điện thoại: "Ông nằm mơ đi."
Cúp điện thoại, viện trưởng Hứa đi tới đi lui ở trong phòng làm việc, nghĩ thầm ông ta không tin là không được.
Ông ta phải nghĩ cách chiếm Triển Ngải Bình đến đây để sai khiến cô.
*
Hai vợ chồng Triển Ngải Bình mang theo con cái ăn cơm trong một tiệm cơm quốc doanh cùng với đồng đội cũ của Cố Thịnh là Tăng Lượng. Tăng Lượng là người có chất giọng to rõ, dáng người to lớn, rất cao, còn cao hơn Cố Thịnh. Anh ta bước đi đều cuốn gió theo, đứng ở cửa hấp dẫn không ít sự chú ý của nhân viên trong quán.
"Cố Thịnh, cuối cùng cũng có thể gặp cậu rồi, vậy mà cậu đã kết hôn, đến con cũng có rồi…" Trước khi gặp người, Tăng Lượng vô cùng tò mò về vợ con Cố Thịnh, nghe nói anh cưới một tiểu thanh mai, còn là người mà anh từng cho mình xem ảnh.
Tăng Lượng nghi ngờ, ảnh?
"Cưới người vợ xinh đẹp như vậy… Chừng nào thì cậu cho tôi xem ảnh hả?"
"Cậu sớm nói vợ của cậu xinh đẹp như thế thì tôi sẽ không tới gặp cậu đâu, thế không phải vô duyên vô cớ khiến người ta hâm mộ sao?"
Giây phút nhìn thấy Triển Ngải Bình, Tăng Lượng rất hối hận, một người đàn ông độc thân như anh ta gặp mặt ăn cơm với một nhà bốn người người ta, nghĩ như thế nào cũng thấy rất thê lương, "Cái tên họ Chu đó, cậu ta nói có việc không đến, đệch, sớm biết vậy tôi cũng nói tôi có việc không đến."
"Chờ sau này tôi tìm được một cô vợ xinh đẹp, cậu quay lại ôn chuyện với tôi nhé."
Cố Thịnh lười biếng nói: "Vợ tôi không chỉ xinh đẹp, đừng mỗi ngày treo chữ xinh đẹp ở bên mép, nông cạn."
Con ngươi Tăng Lượng cũng sắp trừng tới lọt tròng, "Cậu còn nói tôi nông cạn? Chẳng lẽ không phải cậu nông cạn sao? Ai không thích người mặt mũi xinh đẹp? Cậu đừng có mang thái độ chiếm hời còn ra vẻ đó."
Cố Thịnh nói: "Vợ tôi trước kia là nữ quân y, bây giờ là phó viện trưởng bệnh viện."
Triển Ngải Bình ở bên cạnh không nhịn được "chậc" một tiếng, nghĩ thầm lòng hư vinh của người đàn ông này cũng không ít đâu.
Tăng Lượng nghiến răng nghiến lợi: "Cậu nói nữa thì tôi sẽ đố kị với cậu thật đấy."
Cố Thịnh cười nói: "Ai bảo trước đây cậu không phát hiện, còn nhớ bức ảnh lần đó tôi cho cậu xem không? Đó là ảnh của vợ tôi."
Tăng Lượng: "… Bức ảnh?"
Triển Ngải Bình nghi hoặc: "Ảnh gì?"
"Ra là thằng nhóc da đen đó!" Tăng Lượng kinh ngạc một tiếng.
Cố Thịnh nhướng đuôi mắt lên: "Đúng vậy, chính là thằng nhóc da đen ấy, vợ tôi đó."
Triển Ngải Bình cảm thấy ngứa tay, Cố Thịnh rốt cuộc đã tích trữ bao nhiêu ảnh dìm của cô vậy.
Triển Ngải Bình giật ông tay áo Cố Thịnh: "Thằng nhóc da đen gì, ảnh gì?"
Cố Thịnh nhỏ giọng nói ở bên tai cô: "Mùa hè năm tiểu học, em còn nhớ không? Em phơi đến đen thui, chạy ra sân chơi, cầm cây đinh ba trong tay, người ta chụp ảnh cho em, em nhảy dựng lên còn một hai nói mình là Nhuận Thổ…"
Trước mắt Triển Ngải Bình trời đất quay cuồng, lần này cô thật sự không nhịn được nữa, véo lên cánh tay Cố Thịnh mấy lần, "Anh đứng đắn một chút, đừng bịa đặt lung tung có được hay không."
Đồng chí Triển Triển Ngải Bình cô làm sao có khả năng làm ra chuyện xấu hổ muốn chết như thế.
Cố Thịnh nhịn cười: "Em không nhớ rõ? Em thật sự không nhớ rõ?"
Triển Ngải Bình lạnh mặt: "Em không nhớ thì chắc chắn chưa từng xảy ra, anh đừng bịa lung tung."
Cố Thịnh dù bận vẫn ung dung: "Anh còn đem ảnh theo, nếu không thì em nhớ lại một chút nhé."
Triển Ngải Bình tức giận đến mức đạp anh hai cái.
Tăng Lượng: "…"
Xem ra cưới người vợ hung dữ xinh đẹp, cuộc sống cũng trải qua không dễ dàng lắm.
Tăng Lượng hiếu kỳ nói: "Rốt cuộc là ảnh chụp thế nào vậy?"
Cố Thịnh nói: "Chuyện của vợ tôi, tôi không nói cho cậu."
Tăng Lượng: "… Cậu không nói cho tôi thì khi đó đừng quỷ quyệt cho tôi xem ảnh chứ."
Triển Ngải Bình: "Đồng chí Tăng, anh nói thật cho tôi biết, Cố Thịnh rốt cuộc cho bao nhiêu người thấy bức ảnh vậy?"
Tăng Lượng: "Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng chúng tôi có lẽ đều thấy bức ảnh này, lúc trước còn tưởng rằng là anh em của cậu ấy…"
"Nhà Cố Thịnh nhiều anh em mà."
Triển Ngải Bình: "…"