Sau khi ăn một bữa cơm với Tăng Lượng, Triển Ngải Bình trở lại nhà nghỉ, nói với Cố Thịnh: "Sau này đừng bảo em đi gặp đồng đội cũ của anh nữa, tốt nhất cũng đừng nhắc về những bức hình cũ kia, đừng để em biết Cố Thịnh từng trải qua công tích vĩ đại gì."
Cố Thịnh thành thật nhận sai: "Vợ, anh sai rồi."
"Bức ảnh ấy là anh gạt em thôi, không phải bức ảnh em bắt chước Nhuận Thổ đâu, đó chỉ là một bức ảnh bình thường, câu chuyện sau đó cũng là anh nói bậy."
Triển Ngải Bình nói: "… Em biết ngay mà."
Triển Ngải Bình nói rất không tự tin, miệng của cô hơi giương ra, câu nói kế tiếp cũng không nói ra, bởi vì --
Cô cố gắng nhớ lại, trong đầu dường như xuất hiện một số hình ảnh trước đây.
Khi cô còn bé, tính tình cô ngang tàng, đường não không giống bình thường, quả thực từng làm ra rất nhiều chuyện kỳ quái, cô chính một cô gái vừa ngốc vừa có sức mạnh.
Triển Ngải Bình: "…"
Nói chung, Cố Thịnh nói chưa từng xảy ra vậy thì chưa từng xảy ra đi.
"Anh đừng nhắc lại những chuyện trước đây, chuyện của quá khứ hãy để cho nó qua đi, ánh mắt của anh sao có thể vĩnh viễn ở quá khứ mãi được." Cố Thịnh lớn hơn cô hai tuổi, anh và người nhà của anh nhớ được rất nhiều chuyện về quá khứ của cô, tuổi thơ của cô, những chuyện cô từng gây ra ở trong đại viện.
Triển Ngải Bình thật sự sợ lại nghe được những chuyện xấu hổ hồi xưa của mình từ trong miệng anh.
Cô không muốn biết mình đến tột cùng còn làm ra bao nhiêu chuyện quái lạ nữa.
Nhưng mà càng đáng sợ hơn chính là, bây giờ chỉ là gặp đồng đội cũ của Cố Thịnh thôi, đồng đội cũ của anh không biết gì về cô, chỉ biết về cô qua một tấm hình.
Mà cha mẹ Cố Thịnh, còn có bốn người anh của anh… Triển Ngải Bình nuốt một
ngụm nước bọt, lẽ nào bọn họ cũng biết những chuyện kia?
Triển Ngải Bình nói: "Cố Thịnh, mấy anh trai anh biết anh cưới em sẽ không khen anh là dũng sĩ đấy chứ?"
Cố Thịnh: "Đâu chỉ thế, bọn họ nói anh làm vẻ vang cho nhà bọn anh rồi."
Triển Ngải Bình: "..."
"Có thể lấy được Đại Bình Bình trong viện về nhà, vậy còn không vẻ vang à?"
Triển Ngải Bình thở dài một hơi: "Anh bớt nói chút đi, em không muốn nghe những chuyện này."
Triển Ngải Bình buồn bực không nói lời nào, cô đi lấy nước, lau móng vuốt bẩn thỉu của hai con, cũng không biết tại sao, móng của hai nhóc này đều rất dễ dơ.
Cố Thịnh thấy thế, chỉ lo vợ mình giận thật, trở nên rất có mắt nhìn, chủ động bưng trà rót nước cho cô, nhận thầu cho con ăn uống ngủ nghỉ, đàng hoàng dỗ con, chơi cùng hai con.
"Vợ, em đừng tức giận."
Triển Ngải Bình nằm ở trên giường ngủ, không quan tâm anh, ném con cho anh lo, cô đã sớm muốn ngủ một giấc thoải mái sung sướng như thế lâu rồi.
Cô ngủ một giấc thẳng tới hừng đông, vừa mở mắt chính là Cố Thịnh tha thiết
mong chờ nhìn cô. Đêm qua Cố Thịnh ngủ không ngon, anh nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ tới hai người khi còn bé, nghĩ đến cuộc sống vợ chồng trong hai năm qua. Ngày hôm qua Triển Ngải Bình chiến tranh lạnh với anh, anh sợ đến mức tâm thần không yên.
Đã trải qua rất nhiều tháng ngày ngọt nào, khiến anh không dám nhớ lại quá khứ "tranh đấu đối đầu" kia nữa.
Anh nghiêm túc nhận lỗi: "Khi còn bé anh không nên cố ý bắt nạt em, trêu chọc em, cười nhạo em, anh nên trân trọng bảo vệ em, lúc mẹ em đánh em, anh nên xông lên bảo vệ em."
Triển Ngải Bình: "… Lúc cha anh muốn đánh anh em cũng không nên quạt gió thổi lửa ở bên cạnh."
Cố Thịnh ôm cô vào trong ngực, "Vợ, chúng ta đừng nói chuyện quá khứ nữa, là anh sai rồi."
"Lời xin lỗi của anh không có chút thành tâm nào, luôn nói là anh sai rồi, anh sai rồi."
Cố Thịnh hỏi cô: "Làm sao mới xem như là thành tâm?"
Triển Ngải Bình bật cười: "Cố Thịnh, em không giận anh, anh không cần để ý cẩn thận như thế với em, thật đó, anh cứ để ý cẩn thận như vậy, em sẽ hối hận, hối hận trước đây sao em ngu như vậy, không nhìn ra anh ở trước mặt em lại là một con cọp giấy."
Cố Thịnh nói: "Bây giờ anh bị em giữ chặt mạch máu, em cho anh nếm trải cuộc sống tốt như vậy, một ngày nào đó đừng cướp đi những ‘ngày tháng tốt đẹp’ ấy của anh nha."
Triển Ngải Bình ôm lấy cổ của anh, hôn lên mặt anh: "Anh phải đối xử tốt với em nhiều hơn, khen em nhiều hơn thì em sẽ không nỡ rời bỏ anh."
"Nếu như anh lại nhắc về quá khứ trước đây của em vậy em sẽ thẹn quá hóa giận không muốn để ý anh nữa."
Cố Thịnh nói: "Em không để ý anh quả thực là muốn mạng của anh mà."
"Anh rất sợ em tức giận."
Triển Ngải Bình nói: "Anh sợ em tức giận thì anh làm gì còn cố ý chọc em tức giận."
"Anh sợ em ngó lơ anh, làm như không thấy anh còn hơn cả việc em tức giận."
Cố Thịnh ôm cô, cọ cổ của cô: "Trước đây em có nhiều ‘hồ bằng cẩu hữu’ như thế, nếu anh không trêu chọc em thì em đã quên anh từ lâu."